Tình Đắng



Mạc Trọng Huy phiền não, “Đừng ép anh.”

Ngực An Noãn thắt lại như bị móng vuốt sắc nhọn túm chặt lấy, đau không nói ra lời. Cô im lặng rất lâu, cuối cùng khàn giọng nói một câu, “Được, em cho anh thời gian.” Nói xong cô xoay người rời khỏi phòng làm việc của hắn, hắn không hề có ý giữ cô lại. Đi ra khỏi phòng làm việc, trong nháy mắt cửa đóng lại đó, nước mắt cô không cầm nổi rơi xuống, cũng không biết có phải là do mang thai hay không, gần đây nước mắt cô rất nhiều.

Trợ lý Trường thấy An Noãn đi ra, vội vàng đi tới. An Noãn dùng sức lau nước mắt, cố gắng nặn ra một nụ cười.

“Cô An, ngài Mạc anh ấy...” Cậu ta cảm thấy mình nên nói gì an ủi cô, nhưng một câu cũng không2nói được. An Noãn kéo khóe miệng lên, cười khẽ nói, “Trợ lý Trượng, hôm nào anh kết hôn nhất định phải thông báo với tôi, tôi muốn đi uống rượu mừng của anh.”


“Cô An...”

“Anh tôi vẫn đang đợi tôi ở bên dưới, tôi đi trước đây.”

Lúc An Noãn bước vào thang máy, trợ lý Trương xông tới, giơ tay chặn lại của thang máy sắp đóng, vội vàng nói, “Cô An, xin cho ngài Mạc chút thời gian, gần đây áp lực của anh ấy quá lớn.”

“Yên tâm đi, tôi sẽ cho anh ấy đủ nhiều thời gian, nhiều đến lúc tôi cảm thấy mệt mỏi mới thôi.”

An Noãn xuống đại sảnh dưới tầng, nhìn thấy Thẩm Thần Bằng đang hăng say nói chuyện với mấy lễ tân. Nhìn thấy An Noãn, anh ta lập tức lên đón, hỏi, “Huy nói thế nào?”

An Noãn cười, khoác cánh tay8Thẩm Thần Bằng, “Anh, chúng ta về nhà đi.”

Thẩm Thần Bằng nhướng mày lên, tức giận quát, “Có phải là Huy bắt nạt em không? Anh đi tìm cậu ta!”

An Noãn khoác chặt tay anh ta, “Anh, anh ấy không bắt nạt em, em đồng ý cho anh ấy thời gian, chúng ta đừng đi quấy rầy anh ấy nữa, về nhà trước đi.” Trên đường trở về, An Noãn ngồi trên xe, luôn nhìn ra bên ngoài cửa sổ, dáng vẻ hình như rất mệt mỏi. Thẩm Thần Bằng vẫn còn đang truy hỏi chi tiết cuộc nói chuyện của cô và Mạc Trọng Huy, sợ An Noãn bị bắt nạt. “Anh, anh yên tâm đi, Mạc Trọng Huy vẫn chưa tàn nhẫn đến mức sẽ bắt nạt em, chỉ bảo em cho anh ấy chút thời gian thôi.”


“Em đã đồng ý cho cậu ta thời gian rồi6à?” Thẩm Thần Bằng cau mày hỏi.

Giọng An Noãn ảm đạm: “Anh ấy cần thời gian, em cho. Em cũng cần thời gian để bình tĩnh lại, quá ỷ lại vào một người hình như không phải chuyện tốt.”

“Noãn Noãn...”

“Từ lúc đến với Mạc Trọng Huy, cuộc sống của em gần như đều xoay quanh anh ấy, em hoàn toàn mất đi chính mình, cho nên bây giờ rất khó chịu rất buồn bã. Lúc một người đã trở thành toàn bộ trong sinh mạng của mình, một khi mất đi, dường như sẽ ngạt thở. Anh, anh đã từng nếm thử loại cảm giác này chưa?”

Thẩm Thần Bằng im lặng một lúc lâu, sau đó khẽ nói: “Loại đau này, loại bất lực này, ai mà chưa từng nếm trải chứ? Ban đầu biết Cố Thu kết hôn với người đàn ông khác, anh cũng giống như em3bây giờ, đau đến nỗi khó mà thở nổi. Anh từng muốn bất chấp tất cả bắt cô ấy về lại bên mình, nhưng cuối cùng lý trí vẫn chiến thắng tình cảm. Cô ấy đã không đếm xỉa đến anh nữa rồi, phản bội lại tình cảm của bọn anh, anh cần gì phải quyết một lòng với cô ấy? Bầu trời bên ngoài lớn như vậy, phụ nữ thể nào mà chẳng tìm được, vì sao nhất định phải là cô ấy?”

“Bây giờ thì sao?” “Anh đã dần dần không đau khổ như vậy nữa, trừ thỉnh thoảng sẽ vẫn nhớ cô ấy ra.”


“Thật tốt.” An Noãn cảm tính nói, “Em sợ lúc thật sự rời xa Mạc Trọng Huy, ngày nào em cũng sẽ nhớ anh ấy.” Từ sau ngày gặp Mạc Trọng Huy đó, đã một tuần An Noãn không gặp hắn rồi, không một5cuộc điện thoại, không một dòng tin nhắn. Cô vẫn sẽ cầm điện thoại ở trong tay, thỉnh thoảng nhìn xem có bỏ qua bất cứ thông tin gì không, nhưng điện thoại rất yên tĩnh, chỉ có mấy cuộc điện thoại là Thẩm Diệc Minh gọi đến. Thẩm Diệc Minh nói hôm nay về, An Noãn ở bên ngoài nhìn xung quanh đợi từ sớm. Cuối cùng cũng đợi được Thẩm Diệc Minh về, ông vừa xuống xe đã ôm chặt lấy An Noãn.

“Cháu gái, ở nhà có nghe lời không?”

An Noãn không trả lời, cười chất vấn, “Không phải bác nói đi mấy ngày sao, sao lại đi một tuần thế?”

Thẩm Diệc Minh giơ tay xoa đầu cô, “Lịch trình thay đổi gấp lại đi những nơi khác nữa, có nhiều việc quá, có điều cho dù ở đâu, trong lòng bác cũng luôn nhớ cháu.”

Lúc này Tiết Ngọc Lan cũng xuống xe, đi tới, cười nói: “Còn không phải sao, Noãn Noãn, cháu không biết bác hại cháu đâu, lúc nhớ cháu ông ấy lại mở bức ảnh của cháu trong điện thoại ra xem.” Loại cảm giác được cưng chiều này thật tốt, An Noãn dịch vào trong lòng Thẩm Diệc Minh, giọng nói nghẹn ngào, “Bác hai, có bác cháu thật sự rất hạnh phúc” “Con bé ngốc!” Thẩm Diệc Minh ôm chặt cô, giây phút này, trong lòng rất thỏa mãn. Cả nhà vui vẻ ăn tối, sau khi ăn xong, Thẩm Diệc Minh kéo An Noãn ngồi ở phòng khách nói chuyện. “Mấy ngày nay sức khỏe cháu thế nào rồi? Phản ứng còn lớn như vậy không?” An Noãn cười lắc đầu, “Tốt hơn nhiều rồi ạ.” Thẩm Thần Bằng ở bên cạnh hừ lạnh một tiếng, “Ba đừng nghe em ấy, phản ứng càng ngày càng mạnh, ngay cả uống nước cũng sẽ nôn.” Thẩm Diệc Minh cau mày, biết ngay cô bé này sẽ chỉ nói chuyện tốt, không nói chuyện xấu mà. Ngày nào gọi điện thoại cho cô, ở trong điện thoại cô cũng luôn nói rất tốt. “Bác hai, Thần Bằng khoa trương quá rồi, trạng thái bây giờ của cháu càng ngày càng tốt. Bác xem buổi tối cháu ăn nhiều như vậy, chẳng có chuyện gì cả.” Thẩm Diệc Minh, “Không sao thì tốt, bác hai hy vọng cháu khỏe mạnh.” Có một số chuyện, cuối cùng ông vẫn phải hỏi, “Gần đây Huy có tìm cháu không?” An Noãn hơi khựng lại, nặng nề lắc đầu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận