Tình Đắng



“Xin bác hãy chăm sóc tốt cho cô ấy!” Mạc Trọng Huy lạnh nhạt nói xong, xoay người rời đi.

Thẩm Diệc Minh tức giận, chỉ hắn quát to: “Mạc Trọng Huy, cậu dám bước ra khỏi cái cửa này, tôi sẽ khiến tập đoàn Mạc thị của cậu nhanh chóng đóng cửa!”

Mạc Trọng Huy quay người lại, gằn từng chữ, “Đúng vậy, ông quyển thể ngút trời, chỉ cần một câu nói của ông, tất cả mọi người sẽ cúi đầu xưng thân với ông. Tập đoàn Mạc thị có là cái gì, ông muốn mạng của tôi cũng chỉ cần một câu nói. Tôi thừa nhận cái chết của ba tôi, cô tôi là nguyên nhân trực tiếp nhất. Nhưng ông có biết hay không, trước kia cô ấy không phải như thế, từ lúc chú tôi bị ông giam lại, từ2lúc ông từng bước từng bước nhằm vào nhà họ Mạc, cô tôi mới biến thành như vậy. Ông luôn dùng quyền thể của ông để chèn ép người khác, trên cái thế giới này không có bất cứ ai là đối thủ của ông cả, cho dù ba tôi làm nhiều như vậy, đối với ông mà nói cũng chỉ là một trò cười. Ông cần gì phải đuổi cùng giết tận, hại nhiều người vô tội như vậy. Nhà họ Mạc tội, từ chú tôi đến rất nhiều họ hàng xa đều không thể may mắn tránh được. Trong đó có bao nhiêu người vô tội, chỉ vì ông muốn mượn cái này để cảnh cáo ba tôi.”

Mạc Trọng Huy dùng một chút, lạnh lùng nói: “Tôi yêu Noãn Noãn, tôi cũng yêu con của chúng tôi, nhưng tôi ghét ông.8Tôi ghét ông giống như quân vương, khống chế sống chết của tất cả mọi người ở trong tay mình. Tôi có thể ở bến Noãn Noãn, điều kiện tiên quyết là Noãn Noãn cắt đứt quan hệ với nhà họ Thẩm.”

Thẩm Diệc Minh tức giận không nói ra lời, tay luôn ẩn lên ngực trái.


Bình tĩnh lại rất lâu, ông mới run giọng mắng, “Cái thằng súc sinh này, Noãn Noãn là con gái của Thẩm Diệc Minh tôi, cậu dựa vào cái gì bảo nó cắt đứt quan hệ với tôi. Cậu là cái thá gì, cậu thật sự nghĩ mình đối với Noãn Noãn mà nói quan trọng như vậy à? Tôi đợi một ngày cậu hối hận, đợi có một ngày cậu quỳ xuống trước mặt Noãn Noãn, cầu xin Noãn Noãn trở lại bên cạnh cậu.” “Xin lỗi,6sợ rằng phải khiến ông thất vọng rồi.”

Mạc Trọng Huy xoay người rời đi.

Thẩm Diệc Minh tức giận ngã ngồi trên ghế, cảnh vệ bên cạnh ông vội vàng đi đến hỏi, “Thủ trưởng, có cần ngăn Mạc Trọng Huy lại không?”

Thẩm Diệc Minh khoát tay, “Đế nó đi đi, tôi xem nó có thể đi bao xa, tôi đợi có một ngày nó sẽ đến cầu xin tôi, đến lúc đó cho dù nó có quỳ xuống trước mặt tôi, tôi cũng sẽ không giao Noãn Noãn cho nó!”

Thẩm Diệc Minh không thể ngờ rằng Mạc Trọng Huy đã hận ông đến như vậy.

Ông thừa nhận, ông đối xử không đủ nhân tính với nhà họ Mạc, trong đó không thiếu người vô tội. Nhưng đấu tranh trong chính trị, từ trước đến giờ đều tàn nhẫn như vậy. Người mềm lòng3sao có thể ngồi vững cái vị trí này? “Thủ trưởng, cậu Mạc hiểu lầm ngài quá sâu.”

Thẩm Diệc Minh chống tay lên trán, trầm giọng nói: “Sau này sẽ có lúc nó hối hận.”

“Cô An thì làm thế nào?”

“Tôi tin tưởng con gái tôi đủ kiên cường!” Rời khỏi cơ quan của Thẩm Diệc Minh, Mạc Trọng Huy lái xe đi lang thang không mục đích khắp thành phố Bắc Kinh, hắn nghe đoạn ghi âm Thẩm Diệc Minh gửi cho hết lần này đến lần khác.


Rất nhiều lúc chúng ta không biết quý trọng, đến lúc mất đi mới dần dần hối hận. Hắn thừa nhận Mạc Bình Sơn không phải là một người ba tốt, đời này, đối với hắn, đối với mẹ hắn, ông ta đều chưa từng yêu thương gì. Nhưng huyết thống rất kỳ diệu, lúc còn5sống, ba hắn ghét hắn như vậy, đối đầu với hắn khắp nơi. Nhưng lúc ông ta rời đi, hắn lại phát hiện mình lại vẫn nhớ ông ta.

Cuối cùng hắn lái xe đến nhà họ Mạc, Mạc Bạch Linh đang ngồi ở phòng khách xem ti vi. Thấy hắn về, bà ta rất nhiệt tình chào hỏi, “Huy, sao cháu lại về thế, mẹ cháu không thoải mái, đang nghỉ ngơi ở trong phòng.”

Mạc Trọng Huy không để ý đến bà ta, đi thẳng vào phòng ngủ của Đường Tĩnh Vi. Mạc Bạch Linh đi đến kéo tay hắn lại, “Huy, cô nghe nói gần đây An Noãn quấn lấy cháu rất kinh, chạy đến công ty tìm cháu, có thật như vậy không? Cái con đó đúng là không biết xấu hổ, nào có ai dính lấy đàn ông như vậy! Huy, cháu không thể mềm lòng với cô ta được, con đó là người hại chết ba và bác cả cháu!” Mạc Trọng Huy quay mặt qua, ánh mắt vô cùng lạnh lùng nhìn bà ta, lửa giận đang cháy trong mắt. Mạc Bạch Linh hơi khựng lại, sau đó cười nói: “Huy, cháu làm sao thế? Sao lại dùng ánh mắt này nhìn cô? Cô nói sai rồi à? Ba cháu và bác cả cháu vốn dĩ chính là bị An Noãn hại chết.”

Mạc Trọng Huy nghiến răng, lấy đoạn ghi âm ra, giọng nói lạnh như băng gằn từng chữ, “Đây là đối thoại của ba cháu và cô trước khi chết!”

Mạc Bạch Linh hít một hơi, cứng rắn nói, “Vậy thì đã thể nào, những câu cô nói với ba cháu câu nào cũng là thật.” “Mời có thu dọn đồ đạc của mình, rời khỏi nhà họ Mạc trước lúc trời tối.”

“Cháu có ý gì? Cháu muốn đuổi cô ra khỏi nhà họ Mạc? Cháu đừng quên cô cũng là người nhà họ Mạc, chỗ này cô cũng có phần.” Mạc Trọng Huy lạnh lùng nói, “Lúc còn sống ông nội để lại tất cả mọi thứ của mình cho cháu, bây giờ, cháu dùng thân phận chủ nhân của nhà họ Mạc mời cô rời khỏi nơi này. Trước khi trời tối nếu như cô không rời đi, cháu sẽ sai người ném toàn bộ đổ của cô ra ngoài.” “Cháu! Đây chính là thái độ đối xử với bề trên của cháu à!”


“Cô không xứng làm bề trên!”

Mạc Trọng Huy nói xong đi thẳng vào phòng ngủ của Đường Tĩnh Vi. Lúc này Đường Tĩnh Vi đang nằm ở trên giường, sắc mặt không tốt lắm. Hắn đi đến ngồi xuống cạnh giường bà. Đường Tĩnh Vi khẽ nói, “Huy, sao con lại về thế?”

“Mẹ, mẹ không thoải mái chỗ nào?”

Đường Tĩnh Vi ngồi dậy, thấp giọng nói, “Mẹ hơi đau đầu, có thể do gần đây mất ngủ. Mẹ không sao, tìm bác sĩ đến khám, kê ít thuốc, uống thuốc nghỉ ngơi là được rồi.” “Con xin lỗi, gần đây con rất bận, không có thời gian đến thăm mẹ.” Đường Tĩnh Vi cầm tay hắn, mỉm cười, “Thằng bé ngốc này, mẹ không trách con, nhìn con hình như gầy đi rồi, có phải gần đây chỉ lo công việc, không ăn uống tử tế, không nghỉ ngơi tử tế đúng không? Cơ thể là của mình, bây giờ con còn trẻ, không cảm thấy gì, đến lúc con lớn tuổi rồi con sẽ hiểu, phải bảo vệ cơ thể thật tốt, không thể tiêu hao quá mức.” “Mẹ, con biết rồi.” Mạc Bạch Linh càng nghĩ càng tức giận, bà ta xông vào phòng ngủ của Đường Tĩnh Vi, mắng Đường Tĩnh Vi, “Con trai ngoan của chị muốn đuổi em ra khỏi cái nhà này. Trưởng thành rồi, có tiền đồ rồi, dùng thân phận chủ nhân của nhà họ Mạc ra lệnh cho em.” Đường Tĩnh Vi cau mày, trách mắng, “Huy, lời có con nói có phải là thật không? Tại sao con có thể như vậy chứ? Cô là cô con đấy!” “Cô còn là hung thủ hại chết ba nữa!” “Con nói cái gì?” Đường Tĩnh Vi kích động.

Mạc Trọng Huy mở đoạn ghi âm cho Đường Tĩnh Vi nghe.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận