“Cảm ơn ba bao nhiêu năm qua vẫn luôn yêu thương con, ba vĩnh viễn là ba của con, con yêu ba nhất!”
An Noãn khóc không thành tiếng. “Con xin lỗi, trước kia con luôn sống tùy hứng. Nhìn thấy người khác có mẹ, con liền đòi mẹ, lúc đó ba đã không biết phải nói thế nào, áy náy nhìn con không nói nên lời. Lúc trước ba bận như vậy mà con vẫn càu nhàu ba không dành thời gian cho con, ba đi làm vất vả về nhà con còn đòi ba chơi với con. Trước kia, ba phản đối con yêu Mạc Trọng Huy, nhưng con không để ý đến ý kiến của ba, cứ nhất quyết ở bên anh ấy. Bây giờ, cuối cùng con2cũng hiểu, ba nói đúng, con và anh ấy quá khác nhau, cho dù nỗ lực đến thế nào cũng khó có thể ở bên nhau.”
“Con luôn tự cho mình là đúng, không nghe lời ba, bây giờ, con mới phải chịu đau đớn thê thảm thế này. Nếu như có thể quay lại trước đây, giữa ba và Mạc Trọng Huy, con nhất định sẽ không do dự mà chọn ba. Thế nhưng, thời gian đâu thể quay lại, cuộc sống tốt đẹp trước kia cũng không thể trở lại nữa, ba cũng vĩnh viễn không về bên con được nữa.”
“Ba, con biết ba có thể nghe thấy lời con nói, con biết ba cố gắng sống đến hôm nay là để cho con. Con đến rồi, ba mở8mắt ra đi. Con rất nhớ cuộc sống ngày còn bé không buồn không lo. Lúc đó thế giới với con rất đơn giản, cuộc sống của con cũng chỉ có mình ba. Ba luôn nói, hi vọng con mãi không lớn lên, mãi sống một cuộc sống đơn giản cùng với ba. Bây giờ cuối cùng con cũng hiểu, càng lớn lại càng cô đơn, càng lớn càng nhiều phiền não.”
“Con mang thai, vì bản thân con mà đứa bé cũng phải chịu khổ theo, nhưng con hứa với ba, cuộc sống sau này, con nhất định sẽ sống tốt. Cho dù chỉ có một mình, con cũng nhất định nuôi dạy đứa bé trưởng thành, giống như ba đã nuôi dạy con nên người.”
“Ba, ba đi rồi nhất6định phải tìm mẹ, để kiếp sau mẹ bù đắp cho ba. Mẹ đã nợ ba.” An Noãn quỳ gối trước giường An Hồng Minh, ôm tay ông nói chuyện suốt đêm.
Thẩm Cẩm Phong, Thẩm Thần Bằng và trợ lý Trường đều đứng sau cánh cửa sau lưng cô, không ai đi vào ngăn cản cô, ba người đàn ông đều len lén lau nước mắt. Sáng sớm hôm sau, An Hồng Minh vĩnh viễn rời khỏi nhân thế.
Những năm này, ông dường như vẫn đang gắng gượng chờ một người, bây giờ cuối cùng người đó đã đến, ông không còn chút tiếc nuối trút hơi thở cuối cùng.
Cả đời này của An Hồng Minh chỉ yêu hai người phụ nữ. Đối với Thẩm Diệc Như, đó là tình3yêu âm thầm chịu đựng, yêu thầm lặng. Khi bà hạnh phúc, ông yên lặng đứng sau dõi theo bà. Khi bà bị tổn thương, ông dứt khoát đưa bà rời đi, cho bà một mái nhà ấm áp. Ông yêu thương An Noãn, nhiều năm như vậy, ông đã không để ý đến chuyện huyết thống. Ông luôn coi cô là con gái ruột của ông. Ông yêu cô chiều chuộng cô, nguyện ý cho cô tất cả những gì tốt nhất. Ông vẫn muốn cho An Noãn một cuộc sống không phải lo lắng về vật chất, nên luôn luôn cố gắng. Ông vẫn luôn làm việc có giới hạn, không làm chuyện gì sai trái. Cho đến tận khi phát hiện ra cái chết của Thẩm Diệc5Như không đơn giản, bàn tay độc ác từ Bắc Kinh đã vươn đến Giang Thành, ông bắt đầu lo lắng. Ông sợ sau này có một ngày ông không bảo vệ được An Noãn nữa, cho nên ông bất chấp không ngừng leo lên cao, cũng vì vậy mà làm nhiều chuyện sai lầm, vượt quá giới hạn.
Khi An Noãn xảy ra chuyện trước mắt ông, khi đó ông không có đủ năng lực cứu cô ra. Ông như phát điên, ông không đủ dũng khí sống tiếp trên thế giới này mà nhìn thấy An Noãn chịu khổ. Ông đã lựa chọn cách cực đoan nhất.
Những năm này, ông vẫn cố giữ lại chút hơi tàn, dường như chỉ vì muốn gặp cô một lần. Khi An Hồng Minh trút hơi thở cuối cùng, An Noãn cũng hoàn toàn sụp đổ. Cô ôm An Hồng Minh khóc đến cuồng loạn, tan nát cõi lòng. Cổ họng như bị xé toang, không phát ra âm thanh được nữa. Sau đó khóc đến ngất đi. Thẩm Thần Bằng gọi điện về nhà, Thẩm Diệc Minh cũng đã bay về Bắc Kinh, cả đêm đợi bên cạnh điện thoại, chờ nó vang lên.
Thẩm Thần Bằng nói cho ông biết, “An Hồng Minh đi rồi.” “An Noãn thế nào?” Thẩm Diệc Minh thấy giọng mình hơi run rẩy, với thân phận của ông, bây giờ ông cũng không thể bay đến cạnh cô. Thẩm Thần Bằng hít sâu, nói: “An Noãn khóc ngất đi. Con bé đang mang thai nên không thể uống thuốc, cũng không truyền dịch được, chỉ có thể chờ tự tỉnh lại.” Tim Thẩm Diệc Minh như bị ai đó bóp chặt. Ông cố gắng bình tĩnh, căn dặn, “Hậu sự của An Hồng Minh đưa về nước xử lý, An Noãn tỉnh dậy lập tức đưa nó về nước, chăm sóc nó thật tốt.” “Ba yên tâm, con sẽ không rời khỏi con bé một giây, nhất định sẽ đưa con bé về” Giọng Thẩm Diệc Minh trầm xuống, ông hỏi: “Mạc Trọng Huy có ở đây không?” Nói đến Mạc Trọng Huy, Thẩm Thần Bằng gần như nghiến răng nghiến lợi, tức giận nói: “Không ạ, bọn con vừa đến Mỹ, thằng đấy đã về Bắc Kinh, cố ý tránh bọn con.” “Thằng này được lắm! Ba sẽ bắt nó phải trả một cái giá thật đắt!” “Không cần ba ra tay, An Noãn cũng sẽ bắt nó trả giá đắt!” Thẩm Diệc Minh hít sâu, nói: “Thần Bằng, chăm sóc em gái con cho tốt.”
“Có con ở đây, ba yên tâm.” Thẩm Diệc Minh đột nhiên phát hiện ra con ông đã trưởng thành rồi, có tinh thần trách nhiệm, có thể dựa vào.
Sau nhiều chuyện xảy ra như vậy, ông càng thêm trân trọng tình thân, huyết thống là thứ không thể dứt bỏ được.
An Noãn ngủ một giấc rất dài, cô mơ thấy khi mình còn bé ngồi ở cửa chờ ba đi làm về. Cô mơ thấy mỗi lần ba đi công tác về thể nào cũng mua quà cho cô. Cô mơ thấy ba ngồi ở đầu giường kể truyện cổ tích dỗ cô ngủ. Cô mơ thấy mỗi khi đến sinh nhật cô, ba luôn đưa cô đến thăm mộ mẹ.
Cô còn mơ thấy, khi cô đến tuổi dậy thì ương bướng, cô muốn rời khỏi nhà, muốn được tự do, trên phiếu điền nguyện vọng đại học, cô chọn một nơi cách xa Giang Thành, Ba biết tâm tư của cô, ông không để có biết mà lén lút đến trường sửa lại nguyện vọng của cô. Khi An Noãn biết chuyện đã cãi nhau một trận rất lớn với ba. Lúc đó An Hồng Minh nói rất đáng thương, “Ba chỉ có mình con là con gái, có mỗi con là người thân, con đi rồi ba phải làm sao bây giờ? Đến lúc nhớ con thì phải làm sao? Ba cũng không thể ngày nào cũng đến bên mộ mẹ con khóc được.” Sau đó An Noãn đồng ý ở lại Giang Thành. Cô cũng không biết vì sao năm đó lại gây ra chuyện này, rõ ràng cũng không bỏ được ông lại. Có lẽ đây chính là tuổi dậy thì ngang bướng, không có lý do, không hiểu nổi.