Tình Đắng



Mạc Trọng Huy cau mày, lạnh lùng nhìn cậu ta.

Trương Húc không dám nói thêm gì nữa.

“Trợ lý Trương, có đồ này, cậu giúp tôi đưa đến nhà họ Thẩm, giao cho An Noãn.” “Vì sao ngài không tự mình đi đến đó?” Trương Húc thốt ra, nói xong thì hối hận ngay, cậu ta lại thấp giọng nói,: “Bây giờ tôi cũng không dám đến nhà họ Thẩm, ông Thẩm Diệc Minh còn đang muốn giết tôi.” Mạc Trọng Huy không để ý đến cậu ta mà đi thẳng đến bàn làm việc, lấy ra hai quyển nhật ký thật dày từ trong ngăn kéo. “Ngài Mạc, đây là cái gì?” “Nhật ký của ông An Hồng Minh, cậu đi đưa cho An Noãn đi.”


“Vì sao bây giờ mới đưa cho cô An?”

Mạc Trọng Huy nhìn ra2ngoài cửa sổ, ánh mắt mông lung, “Lúc trước sợ cô ấy nhìn thấy sẽ không chịu được, bây giờ hẳn là cô ấy có thể kiên cường đối mặt.” Hắn vẫn luôn cầu may, mong mỏi kỳ tích xuất hiện, thế nhưng chữa trị nhiều năm như vậy, tình trạng của An Hồng Minh không biến chuyển tốt lên. Cuối cùng thì ngày đó vẫn đến, chuyện không muốn xảy ra vẫn xảy ra.

Trợ lý Trương cầm quyển nhật ký nặng trĩu, thử nói: “Ngài Mạc, hay là ngài tự mang đến cho cô An đi, tôi biết bây giờ cô ấy đang rất cần ngài.”

Mạc Trọng Huy lạnh lùng liếc cậu ta một cái, Trương Húc lập tức mang vẻ mặt xám xịt đi ra ngoài. Nhà họ Thẩm đang cùng ăn sáng, hiếm khi An8Noãn ăn ngon miệng như vậy, ăn hết một bát cháo đầy. Bảo vệ đột nhiên đến báo, trợ lý Mạc Trọng Huy muốn gặp cô. Sắc mặt Thẩm Diệc Minh trầm xuống, hừ nhẹ, “To gan thật, dám đến tận cửa.” An Noãn đặt tay lên cánh tay Thẩm Diệc Minh, cười nói, “Bác hại, đừng như vậy. Trợ lý Trường là người tốt, trước giờ vẫn luôn chăm sóc cháu, để cậu ta vào đi ạ.”

Thẩm Diệc Minh nhẹ nhàng vuốt tóc cô, thở dài nói: “Cháu lúc nào cũng lương thiện như vậy, người bên cạnh Mạc Trọng Huy có bao nhiêu kẻ là người tốt chứ.” Mặc dù nói vậy, nhưng Thẩm Diệc Minh vẫn để người dẫn trợ lý Trương vào nhà. Từ lúc đi vào cổng lớn nhà họ Thẩm, tay chân6Trương Húc vẫn run rẩy, cậu ta sợ sơ ý sẽ bị Thẩm Diệc Minh bắn cho một phát chết tươi, dù sao xảy ra nhiều chuyện như thế, đến cả cậu ta cũng tức giận đối với ngài Mạc. Trong lòng cậu ta đang nghĩ, ông trời sẽ không tuyệt đường không cho cậu ta nhìn mặt con mình đâu. Cậu ta vừa âm thầm cầu nguyện, vừa đi vào nhà.

Cả nhà họ Thẩm đều đang ngồi trong phòng khách với vẻ mặt nghiêm túc. Trương Húc đi đến bên cạnh Thẩm Diệc Minh, không dám ngẩng đầu lên, “Chào cụ Thẩm, chào ngài Thẩm!” Nhìn thấy dáng vẻ Trương Húc bị dọa ấp a ấp úng, An Noãn không nhịn được nói: “Ông ngoại, bác hại, mọi người về phòng trước đi, đừng ở đây dọa3trợ lý Trương nữa.” Giọng trầm thấp của Thẩm Diệc Minh vang lên, “Có việc gì để cậu ta nói luôn đi.” An Noãn nhếch miệng, “Trợ lý Trương, cậu đi theo tôi.” An Não kéo Trương Húc sang phòng khách nhỏ, chỉ có hai người họ. Đến lúc này, mặt Trương Húc mới hết căng thẳng, cậu ta thở phào nhẹ nhõm. “Trợ lý Trương, cậu tìm tôi có việc gì sao?” Trương Húc bình tĩnh trở lại, cầm quyển nhật ký trong tay đưa cho An Noãn, “Đây là nhật ký của ba cô khi còn sống. Ngài Mạc bảo tôi đến đưa cho cô.” Hai tay An Noãn run run nhận lấy hai quyển nhật ký dày cộp, trang bìa đã hơi ố vàng, cho đến giờ cô chưa từng biết ba cô lại có5thói quen viết nhật ký giống mẹ.


“Cô An, thật ra, ngài Mạc rất lo cho cô.”

An Noãn nhếch miệng, thản nhiên nói: “Trợ lý Trương, cậu không cần nói gì nữa.” Trong lòng Trương Húc thẩm thở dài, “Cô An, cuối tháng này là hôn lễ của tôi, hi vọng cô có thể tham dự.” An Noãn cười gật đầu, “Tôi nhất định sẽ đến.” “Vậy tôi đi trước, cô hãy giữ gìn sức khỏe, có chuyện gì tôi có thể giúp, cô cứ gọi điện cho tôi.” Sau khi trợ lý Trương về, An Noãn ngồi trong phòng khách mở xem từng trang nhật ký. Nét chữ phóng khoáng của ba cô hiện ra trước tầm mắt, chữ viết của An Noãn đẹp như bây giờ là do ba cô dạy.

Nhật ký của ba rất lộn xộn, có đôi khi viết liên tục mấy ngày, có đôi khi cả tháng không có chữ nào.

Từ ngày trên nhật ký có thể thấy, sau khi mẹ cô qua đời ba mới bắt đầu viết nhật ký. Mỗi trang nhật ký đều nhắc đến An Noãn, ghi lại những khoảnh khắc quan trọng trong quá trình trưởng thành của cô.


Ghi lại lần đầu tiên cô gọi “ba”, bước đi đầu tiên của cô. Ghi lại ngày đầu tiên cô nhập học, níu cửa sổ nhà trẻ, nhìn về phía An Hồng Minh rời đi, gọi to “Ba ơi cứu con”, “Ba ơi đưa con về nhà”.

Những câu chữ đơn giản làm sống lại những ký ức sâu thẳm trong cô, cô dường như nhìn thấy mình khi còn thơ bé, hướng về phía An Hồng Minh gọi “ba”, làm An Hồng Minh hạnh phúc đến đỏ mắt.

Cô dường như nhìn thấy bước chân đầu tiên của mình và nét mặt vui vẻ của An Hồng Minh. Cô dường như nhìn thấy vẻ mặt đau lòng của An Hồng Minh khi nghe mình gọi “Ba ơi, cứu con”. Trang tiếp, cô đã bảy tuổi, ba cô đã viết lại cả một ngày. “An Noãn bảy tuổi, tôi đã từng thầm thể trong lòng, đợi An Noãn bảy tuổi, tôi sẽ đưa con bé về Bắc Kinh, đưa con bé về nơi nó vốn thuộc về. Căn nhà kia có đủ vinh hiển, có thể để con được học ở trường tốt nhất, tiếp xúc với những người cao quý nhất, có được tương lai tốt đẹp nhất. Tôi đưa con bé đến Bắc Kinh, nhưng cuối cùng lại không thể để con bé lại căn nhà đó. Tôi thừa nhận, tôi rất ích kỷ, từ đầu tôi đã không nên giữ con bé bên mình. Thế nhưng khi con bé chào đời, khóc ầm ĩ như vậy, ai bế cũng vẫn khóc, nhưng khi tôi ôm con bé, nó đột nhiên nín khóc, chỉ hơi thút thít thôi. Giây phút đó, tôi quyết định giữ nó lại bên mình, coi như món quà em để lại cho tôi. Những năm này, con bé làm bạn với tôi, nhìn con bé lớn lên từng ngày, nhìn con bé ngày càng giống em, nhất là đôi mắt sáng ngời kia, tôi càng không nỡ để con bé đi, hi vọng có thể giữ con bé bên cạnh cả đời. Thế nhưng như vậy không công bằng với An Noãn, nhà họ Thẩm có thể cho con bé tương lai tốt hơn.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận