Tình Đắng



An Noãn cảm nhận được rõ ràng ánh mắt nóng bỏng của người bên cạnh, nhưng cô lại vô cùng bình tĩnh.

Trương Húc nắm tay cô dâu lên sân khấu, ánh đèn nhiều màu chiểu rọi xuống, cô dâu chú rể xứng đôi vừa lứa, trai tài gái sắc. Quen Trương Húc lâu như vậy, đây là lần đầu tiên An Noãn nghiêm túc quan sát khuôn mặt cậu ta, ngũ quan cương nghị, cũng được gọi là đẹp trai. Có lẽ vì cậu ta luôn ở cạnh Mạc Trọng Huy nên bị hào quang của Mạc Trọng Huy che đi mất.

Nghi thức hôn lễ dài dằng dặc, đặc biệt là đoạn thổ lộ chân tình của đôi vợ chồng trẻ. “Lần đầu tiên nhìn thấy anh ấy, tôi trúng tiếng sét ái tình. Người ta đều nói nữ theo2đuổi nam cách tầng sa, nhưng anh nhà tôi lại rất khó theo đuổi. Tôi mất ròng rã một năm trời mới đến được cạnh anh ấy. Càng đến gần tôi càng sợ hãi, vì anh ấy quá ưu tú. Đến khi dũng khí của tôi dần bị mài mòn, lúc tôi chuẩn bị quyết định buông tay thì kỳ tích xảy ra. Tôi muốn dùng chuyện của mình để nói với mọi người, yêu là phải dũng cảm theo đuổi.”

Cô dâu nhận được tràng pháo tay lớn từ mọi người.


Trương Húc vốn là người nhút nhát, nhưng hôm nay cậu ta cũng nói mấy lời, “Tôi vốn không phải là người biết ăn nói, tôi dành phần lớn thời gian cho công việc, không để ý đến người bên cạnh. Tôi rất cảm ơn vợ tôi đã ủng hộ8công việc của tôi, đã cho tôi một ngôi nhà ấm áp khi tôi trở về từ công việc bận rộn. Cũng giống như đa số các cặp đôi yêu nhau, chúng tôi ở cạnh nhau cũng có cãi nhau, nhưng mỗi lần cãi nhau xong chúng tôi sẽ thêm thông cảm, bao dung cho nhau hơn. Cho dù ầm ĩ đến mức nào, chúng tôi cũng không tùy tiện nói chia tay, có những lời rất nặng nề, nói nhiều lần sẽ thành thật. Tôi dùng kinh nghiệm của mình để nói với mọi người, yêu là phải cố gắng trân trọng.” Câu nói sau cùng của Trương Húc chạm đến điểm yếu trong lòng An Noãn. Không phải ai yêu cũng hiểu được sự trân trọng, có thể không chút lo lắng ở bên nhau. Cô dâu chú6rể trao nhau nhẫn cưới, ôm hôn nhau, nghi thức hôn lễ chính thức kết thúc. Đèn thủy tinh chiếu sáng cả đại sảnh, nhân viên phục vụ bắt đầu đưa đồ ăn lên. Cả bàn An Noãn ngồi không ai dám động đũa, tất cả đều nhìn sắc mặt Mạc Trọng Huy. Trương Húc từ trên sân khấu đi xuống, đi thẳng đến trước mặt Mạc Trọng Huy và An Noãn.

“Cô An, cô có uống được nước ép hoa quả không? Nếu không để tôi bảo người mang sữa nóng ra cho cô.” An Noãn cười cười, nói, “Tôi uống nước hoa quả được mà, trợ lý Trương, tiếp theo vẫn còn chương trình, anh cứ làm việc của mình đi, không phải để ý đến tôi đâu.”

Trương Húc quay sang Mạc Trọng Huy, “Ngài Mạc, hôm nay đông3khách, nếu có chỗ nào chưa chu đáo, xin ngài thứ lỗi.” Giọng điệu Trương Húc đột nhiên trở nên khách sáo, lông mày Mạc Trọng Huy hơi nhíu lại.

Trương Húc đưa theo cô dâu đi về phía sau, Án Noãn cầm đũa lên dùng bữa, những người khác thầy cô động đũa, mới nhao nhao cùng cầm đũa lên.

Cho dù là tiệc cưới, Mạc Trọng Huy vẫn nghiễm nhiên trở thành nhân vật chính. Tất cả mọi người tranh nhau mời rượu hắn, chỉ tiếc là hắn không nể mặt ai chỉ uống nước hoa quả. Cho dù là ai mời rượu, hắn cũng chỉ nhấp môi.

Một bàn khác to gan chạy đến mời rượu hắn Mạc Trọng Huy không vui nhíu mày, giọng trầm lạnh nhạt nói: “Hôm nay là hôn lễ của trợ lý Trương, cậu ta5mới là nhân vật chính.” Sau câu đó không ai dám đến mời rượu hắn nữa. Trong bữa tiệc, rất nhiều người sau khi mời rượu Mạc Trọng Huy thì bắt đầu mời An Noãn, nên cô cũng uống khá nhiều nước hoa quả.

Mạc Trọng Huy ngồi bên cạnh cô, lông mày luôn nhíu chặt. An Noãn thấy đói bụng nên cúi đầu ăn khá nhiều, bữa tiệc vẫn chưa kết thúc khiến cô có chút không thoải mái.

Không nói với ai, cô đứng dậy đi vệ sinh.

Mạc Trọng Huy nhìn theo bóng lưng của cô, lông mày càng nhíu chặt hơn.


An Noãn ở trong toilet nôn rất lâu, không ngờ cô dâu lại đến tìm cô, “Cô An, cô không sao chứ? Có phải không thoải mái không?”

An Noãn khoát khoát tay, “Tôi không sao, đang có thai nên bị nghén thôi.” Cô dâu sờ lên bụng mình nói, “Tôi cũng đang mang thai, lúc đầu cũng bị nghén nặng lắm, có điều bây giờ đỡ hơn rồi. Ngài Mạc rất lo cho cô, bảo tôi đến xem có thể nào.”

“Thật xin lỗi, làm phiền cô, tôi không sao, có thể về đại sảnh được, cô cứ đi đi.” Cô dâu đi cùng An Noãn về đại sảnh, trên sân khấu diễn viên, ca sĩ, ảo thuật gia nổi tiếng đang biểu diễn. Cô dâu nhìn sắc mặt An Noãn không tốt nên nói, “Cô An, nếu cô không thoải mái, để Trương Húc đưa cô về trước nhé.” An Noãn cười lắc đầu, “Không sao, tôi không sao, cô cứ đi lo chuyện của mình đi.” Trở lại bàn, cô thấy tất cả mọi người đều nhìn cô chằm chằm, Trương Húc cũng đang ở đó. “Cô An, cô không sao chứ, sắc mặt cô không được tốt lắm, có phải không thoải mái ở đâu không?” Trương Húc cố ý hỏi.

Tim Mạc Trọng Huy cũng theo đó căng thẳng. An Noãn chỉ cười trả lời, “Tôi thật sự không sao mà.” “Nhưng sắc mặt cô thực sự không tốt. Mấy ngày trước không phải cô còn nằm viện nửa tháng sao, có phải vẫn chưa bình phục không? Bây giờ cô đang mang thai, nhất định phải chăm sóc thật tốt.”

An Noãn bắt đầu thấy phiền, mặc dù Trương Húc quan tâm cô, thế nhưng mỗi câu nói đều có thâm ý.

Đến tận khi nhân viên ở đó tìm cậu ta, Trương Húc mới đưa cô dâu của mình đi.


Các tiết mục đã biểu diễn xong, cô dâu chú rể lần nữa được mời lên sân khấu, nghi lễ cuối cùng là ném hoa cưới, tân nương không ném, mà đi thẳng đến trước mặt An Noãn, đưa hoa cho cô. An Noãn cau mày không muốn nhận, nhưng nhiều ánh mắt nhìn cô chăm chú như vậy, cô đành bất đắc dĩ nhận lấy.

Hôn lễ kết thúc, mọi người chen chúc rời khỏi khách sạn. An Noãn cũng bị chen lấn trong đám người, Mạc Trọng Huy đưa tay giữ vai cô. Cô quay đầu cười nói với hắn một câu, “Cảm ơn”.

Câu “cảm ơn” khách sáo như vậy đâm vào tim hắn đau nhói.

Ra khỏi khách sạn, Mạc Trọng Huy giữ tay cô, hắn nói: “Anh đưa em về.” An Noãn nhẹ nhàng gỡ khỏi tay hắn, cười nhạt nhã nhặn từ chối, “Không cần, cảm ơn, anh em sẽ đến đón em bây giờ.”

An Noãn đứng bên đường chờ xe, gió thổi khiến cô khẽ run. Mạc Trọng Huy cởi áo khoác, khoác lên vai cô, “Gió lớn, trời lạnh, em khoác thêm đi.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận