Tình Đắng



“Đúng vậy. Bây giờ đối với cháu mà nói đứa bé mới là quan trọng nhất, sinh đứa bé ra đã, chuyện công việc sau này có thể thương lượng.” An Noãn cúi đầu xuống, khẽ nói: “Lúc ở nhà một mình, cháu luôn suy nghĩ linh tinh. Cháu muốn làm chút việc để cuộc sống trở nên phong phú hơn, cháu muốn tiếp xúc với nhiều người hơn để mình trở nên cởi mở. Cho dù đi ra ngoài làm, cháu vẫn sẽ chăm sóc tốt cho mình, chăm sóc tốt cho con, cháu hy vọng mọi người có thể tin tưởng cháu.” Thẩm Diệc Minh khẽ xoa đầu cô, trầm giọng nói: “Noãn Noãn, không phải mọi người không tin cháu, mà là sức khỏe của cháu không được tốt, khoảng thời gian trước lại có dấu hiệu sẩy thai, không thích hợp đi ra ngoài làm.2Huống hồ vào công ty thiết kế kiến trúc thì cường độ công việc rất cao, cháu cũng không muốn bác cả ngày phải nơm nớp lo sợ chứ?”

Cuối cùng ông cụ Thẩm nghiêm túc lên tiếng, “Noãn Noãn, không được tùy hứng, không có gì quan trọng hơn đứa bé cả. Cho dù cả đời cháu không đi làm, nhà họ Thẩm chúng ta cũng có thể để cháu và đứa bé không phải lo cơm áo gạo tiền, thậm chí sống cuộc sống đầy đủ sung túc, cho nên cháu không cần lo lắng cho sau này, cứ ở nhà với ông già này đi.”

An Noãn mếu máo, cả nhà không có một ai đồng ý cho cô ra ngoài đi làm, cô chỉ đành thỏa hiệp. Nhưng sau đó, Lee liên tiếp gọi điện thoại cho cô, đưa ra rất nhiều điều kiện hấp dẫn. Đợt8này Lâm Dịch Xuyên cũng gọi điện thoại cho cô, nhưng Lâm Dịch Xuyên không ép cô đi làm.

“Noãn Noãn, anh nghe nói Lee đang khuyên em đến công ty làm à?”

“Đúng vậy, anh ta gọi cho em rất nhiều lần.”


Lâm Dịch Xuyên mắng, “Em đừng để ý đến anh ta, anh ta đang bất mãn anh điều anh ta đến Trung quốc, cố ý đối địch với anh. Tháng sau là nhà thiết kế anh bố trí có thể đi làm rồi, em đừng mắc bẫy của anh ta, đứa bé là quan trọng nhất, em hãy chăm sóc tốt cho mình đi.”

Lâm Dịch Xuyên quan tâm như vậy, An Noãn lại khó xử. “Noãn Noãn, em đã mang thai rồi, không định tổ chức hôn lễ à?”

An Noãn hơi khựng lại, sau đó trầm giọng khẽ nói, “Em và Mạc Trọng Huy chia tay rồi.”

Đầu kia chợt6im bắt trong chốc lát.

Sau đó anh nói đùa, “Vậy anh còn cơ hội không?”

An Noãn cười mắng anh, “Lão Lâm, anh đừng đùa em nữa, bây giờ em rất phiền muộn. Em muốn đi ra ngoài làm, ở nhà một mình rất vô vị, lại luôn suy nghĩ linh tinh, nhưng người nhà em không đồng ý, hơn nữa thái độ rất kiên quyết, anh nói em nên làm thế nào đây?”

Đầu kia suy nghĩ một chút, cười nói: “Vậy thì nghe theo người nhà của em đi, đợi em sinh con xong, điều dưỡng tốt cơ thể đã rồi hãy đi làm, JM vĩnh viễn luôn có một vị trí dành cho em.”

“Anh là lãnh đạo cao nhất của JM, ngay cả anh cũng phản đối em đi làm, anh đúng là có thù với Lee mà!”

“Đâu chỉ là có thù, thù hận còn rất sâu nữa.”3Lâm Dịch Xuyên nói đùa, khẽ thở dài, nghiêm túc nói: “Noãn Noãn, mọi người đều là vì tốt cho em, đối với anh mà nói, sức khỏe của em quan trọng hơn lợi ích nhiều. Huống hồ, không có anh và Ethan, em cũng chỉ là một nhà thiết kế bình thường, có chút ý tưởng riêng của mình, không có nhiều hào quang đến thế.”

An Noãn bị chọc giận, “Lâm Dịch Xuyên, anh đừng có xem thường em, không có mọi người, em cũng có thể độc lập hoàn thành hạng mục.”


Hai người cách xa nhau còn cãi nhau như vậy, cáp điện thoại, An Noãn chỉ cảm thấy buồn cười. Có một số người mặc dù cách mình rất xa, mặc dù không liên lạc nhưng hình như khoảng cách giữa hai trái tim rất gần, lúc nào cũng có thể chạm đến. Có một số5người ở ngay bên cạnh mình, sống trong lòng mình, nhưng cảm giác rất xa xôi, giơ tay cũng khó mà chạm tới được. Chuyện với Mạc Trọng Huy tưởng như đã hoàn toàn yên ắng lại rồi thì hôm nay, lúc ăn cơm bác hai đột nhiên nói: “Noãn Noãn, ly hôn với Mạc Trọng Huy đi, cứ để đó mãi cũng phiền lòng, hay là bác xử lý giúp cháu nhé.”

An Noãn hơi khựng lại, cô khẽ nói: “Bác, chuyện này để cháu tự xử lý đi, cháu sẽ đi tìm Mạc Trọng Huy bàn bạc.”

Thẩm Diệc Minh giơ tay xoa đầu cô, nói với giọng đầy nghiêm túc: “Nhà họ Thẩm chúng ta không thiếu cái gì cả, không cần gì hết, cho nên cho dù nó cho cháu cái gì cháu cũng đừng lấy. Đây là tôn nghiêm tối thiểu của chúng ta.”

An Noãn bĩu môi, xì một cái, “Bác hai, bác coi cháu là cái gì chứ, chẳng lẽ cháu còn cầm tiền của anh ấy à?” Thẩm Diệc Minh cười nói: “Bác biết cháu không phải là kiểu người như vậy, lòng tự trọng của cháu mạnh hơn ai hết.”

Nhưng ông cũng rất hiểu tính Mạc Trọng Huy, bây giờ hắn giàu có lắm tiền, khó tránh sẽ nhắc đến chuyện đưa tiền đưa nhà. Thẩm Diệc Minh sợ An Noãn vì có thể nhanh chóng ly hôn mà đành nhận bồi thường của hắn. Con gái của Thẩm Diệc Minh ông đáng để đàn ông quý trọng, quyết không để cho tiền của đàn ông làm nhục. Từ lúc Thẩm Diệc Minh nói đến chuyện này, nó đã thật sự thành tâm sự của An Noãn.

Tuy trâm trạng cô đã ổn định lại, nhưng thật sự đi đến bước ly hôn, trong lòng cô vẫn có loại cảm xúc không nói ra được. Dây dưa mười mấy năm, một tờ giấy chứng nhận ly hôn đơn giản lập tức có thể khiến bọn họ trở thành hai người xa lạ, không còn liên quan gì đến nhau nữa. Hôn nhân chính là thứ nếu bạn giữ gìn tốt thì sẽ bên nhau cả đời, còn nếu xảy ra sai lầm thì muốn làm bạn bè bình thường cũng khó.

An Noãn không gọi điện thoại cho Mạc Trọng Huy mà gọi cho trợ lý Trương. Trợ lý Trương nhận được điện thoại của cô, vô cùng kích động, “Cô An, cổ có chuyện gì không? Ngài Mạc đang ở trong phòng làm việc, có cần tôi đưa điện thoại cho anh ấy không?” An Noãn vội vàng nói, “Không cần, không cần, trợ lý Trương, cậu biết rõ lộ trình của anh ấy, cậu xem giúp tôi xem mấy ngày nay lúc nào anh ấy có thời gian, nói với anh ấy làm cho xong thủ tục ly hôn đi.”


Trợ lý Trương ở đầu kia kinh hãi không nói ra lời. “Trợ lý Trương, cậu vẫn nghe đấy chứ?”

“Cô An, nhất định phải ly hôn sao? Thật ra ngài Mạc cũng rất khổ.”

An Noãn day trán, khẽ cười nói: “Trợ lý Trương, đi đến bước đường ngày hôm nay, không ly hôn còn cách giải quyết nào khác sao?”

“Hai người có thể ở bên nhau, ân ái cho bọn họ xem, để cho bọn họ biết tình yêu có thể phá vỡ tất cả.” An Noãn lắc đầu, khẽ nói: “Trợ lý Trương, cậu không cần nói gì cả, cậu đi hỏi anh ấy giúp tôi xem hôm nào có thời gian, tôi sẽ gọi cho cậu sau.”

Cúp điện thoại, mãi mà Trương Húc chưa hoàn hồn lại được, cho đến lúc điện thoại nội bộ vang lên, cậu ta mới nhấc ống nghe lên.

Mạc Trọng Huy trầm giọng nói, “Trợ lý Trương, đến phòng làm việc của tôi một lát.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận