Tình Đắng



An Noãn nói xong vòng qua cậu ta, đi thẳng vào thang máy.

Đứng ở dưới chân cao ốc Mạc thị, cô gọi điện thoại cho tài xế, may mà JM cách Mạc thị không xa, có lẽ chỉ một lát là tài xế có thể đến nơi.

Nhưng cô đợi rất lâu, tài xế đột nhiên gọi điện thoại đến, “Cô An, bây giờ đang là giờ tan tầm, chỗ này tắc đường lắm.”

“Không sao, anh cứ đi từ từ, tôi đợi anh.” An Noãn đứng bên ngoài phải đến nửa tiếng, cảm thấy hơi mệt. Lễ tân của Mạc thị toàn là người nhanh nhạy, nhìn thấy An Noãn cứ đứng đợi ở bên ngoài mãi, vội vàng mật báo cho trợ lý Trương. Tin tức rất nhanh truyền đến chỗ Mạc Trọng Huy,2hắn vội vàng xuống tầng, không màng đến lúng túng, không mang đến sự khó chịu vì bị cô từ chối. Lúc có người bám chặt lấy tay mình, cô quay người lại nhìn thấy hắn, theo bản năng vùng vẫy, nhưng hắn vẫn không buông tay. Nhiệt độ lòng bàn tay hắn gần như sắp làm cô bị bỏng, cô cau mày lại, thấp giọng nói, “Mạc Trọng Huy, anh buông tay em ra trước đi.” Hắn buông lỏng tay ra, trầm giọng nói, “Anh đưa em về nhà.” “Không cần, tài xế đang trên đường rồi.”

Hắn khẽ cau mày lại, “An Noãn, coi như chúng ta là bạn bè bình thường, anh đưa em về nhà cũng có thể chấp nhận được đúng không? Thậm chí cho dù là một người xa8lạ, đưa phụ nữ có thai về nhà cũng là chuyện nên làm.”

An Noãn do dự, đúng lúc này thì tài xế đến.

Cô thầm cảm khái trong lòng, duyên phận thật sự không cưỡng cầu được. Hắn sớm không xuống, muộn không xuống, lại xuống đúng lúc này. Tài xế sớm không đến, muộn không đến, lại đến đúng lúc này. “Mạc Trọng Huy, cảm ơn ý tốt của anh, tài xế đến rồi.” An Noãn cẩn thận đi về phía xe. Nhìn bóng lưng cô rời đi, khoảnh khắc đó, hắn không khống chế nổi chạy đến giữ chặt lấy cổ tay cô.

An Noãn nhướng mày lên, “Còn có việc gì nữa à?” “Anh đưa em về nhà!”


Hắn nói vô cùng kiên định.

Cô không ý thức được lại cau mày lại, “Mạc Trọng6Huy, anh như vậy khiến em cảm thấy rất mệt, chúng ta thoải mái chút không được sao?” An Noãn mở cửa xe, ngồi vào trong.

Nhìn cái xe nghênh ngang rời đi, hắn cảm thấy con diều trong tay đang càng lúc càng cách xa mình. Hắn làm mất sợi dây rồi, cho dù đuổi thế nào, chạy thế nào, từ đầu đến cuối hắn vẫn không đuổi kịp bước chân cô, để cô càng lúc càng bay xa, cho đến lúc không còn dấu vết.

Hôm nay Thẩm Diệc Minh làm việc ở Bắc Kinh, ông kết thúc công việc từ sớm, về nhà ăn tối với An Noãn.

“Hôm nay công việc thế nào? Có mệt không?” An Noãn cười trả lời, “Không mệt, rất hài lòng ạ.”

“Vậy sao?” Ông nói khẽ, “Nghe tài3xế nói hôm nay đón cháu ở Mạc thị?”

“Cháu vừa nhận một cái hạng mục, là hạng mục sơn trang nghỉ dưỡng Mạc thị sắp tiến hành, hạng mục này cũng có phần của Thần Bằng.”

Thẩm Diệc Minh cau mày lại.

Thẩm Thần Bằng suýt nữa bị nghẹn cơm, anh ta vội vàng giải thích: “Hạng mục này đã lên kế hoạch từ trước, nếu đổi thành bây giờ, con chắc chắn sẽ không hợp tác với Mạc thị.”


Thẩm Diệc Minh khẽ thở dài, “Ba cũng chưa nói gì, vội vàng phủi sạch như vậy làm gì? Sức ảnh hưởng của tập đoàn Mạc thị ở Bắc Kinh lớn như vậy, mọi người cùng tồn tại ở một khu vực, khó tránh khỏi có hợp tác, khó tránh khỏi sẽ gặp nhau, ba không trách5mấy đứa. Nhưng Noãn Noãn, bác hy vọng cháu có thể dùng tấm lòng bình thường để đối đãi, coi Mạc thị như một bên hợp tác bình thường, nhất định đừng có bất cứ dây dưa gì với Mạc Trọng Huy về tình cảm.”

An Noãn bĩu môi, “Cháu là người như vậy à? Không phải bác vẫn luôn nói tính cháu rất giống bác, rất quật cường à? Bác cảm thấy chuyện cháu đã quyết định, còn thay đổi được sao?” Thẩm Diệc Minh xoa đầu cô, thở dài nói: “Cái tính này rất giống bác, không biết rốt cuộc là tốt hay xấu nữa.”

Buổi tối nằm ở trên giường, An Noãn vẫn sẽ nghĩ đến Mạc Trọng Huy, suy nghĩ đến mỗi biểu cảm trên mặt hắn, đau khổ, đấu tranh, do dự, ngấm ngầm chịu đựng...

Nhưng cho dù dáng vẻ hắn ở ngay trước mắt mình, cô cũng đã không chút dao động rồi. Thẩm Thần Bằng gõ cửa đi vào, ngồi xuống giường cô. “Nhà thiết kế An, có cần đấm bóp không?”

An Noãn tức giận trừng mắt.

Cô thầm cảm khái trong lòng, duyên phận thật sự không cưỡng cầu được. Hắn sớm không xuống, muộn không xuống, lại xuống đúng lúc này. Tài xế sớm không đến, muộn không đến, lại đến đúng lúc này. “Mạc Trọng Huy, cảm ơn ý tốt của anh, tài xế đến rồi.” An Noãn cẩn thận đi về phía xe. Nhìn bóng lưng cô rời đi, khoảnh khắc đó, hắn không khống chế nổi chạy đến giữ chặt lấy cổ tay cô.

An Noãn nhướng mày lên, “Còn có việc gì nữa à?” “Anh đưa em về nhà!”

Hắn nói vô cùng kiên định.

Cô không ý thức được lại cau mày lại, “Mạc Trọng Huy, anh như vậy khiến em cảm thấy rất mệt, chúng ta thoải mái chút không được sao?” An Noãn mở cửa xe, ngồi vào trong.


Nhìn cái xe nghênh ngang rời đi, hắn cảm thấy con diều trong tay đang càng lúc càng cách xa mình. Hắn làm mất sợi dây rồi, cho dù đuổi thế nào, chạy thế nào, từ đầu đến cuối hắn vẫn không đuổi kịp bước chân cô, để cô càng lúc càng bay xa, cho đến lúc không còn dấu vết.

Hôm nay Thẩm Diệc Minh làm việc ở Bắc Kinh, ông kết thúc công việc từ sớm, về nhà ăn tối với An Noãn.

“Hôm nay công việc thế nào? Có mệt không?” An Noãn cười trả lời, “Không mệt, rất hài lòng ạ.”

“Vậy sao?” Ông nói khẽ, “Nghe tài xế nói hôm nay đón cháu ở Mạc thị?”

“Cháu vừa nhận một cái hạng mục, là hạng mục sơn trang nghỉ dưỡng Mạc thị sắp tiến hành, hạng mục này cũng có phần của Thần Bằng.”

Thẩm Diệc Minh cau mày lại.

Thẩm Thần Bằng suýt nữa bị nghẹn cơm, anh ta vội vàng giải thích: “Hạng mục này đã lên kế hoạch từ trước, nếu đổi thành bây giờ, con chắc chắn sẽ không hợp tác với Mạc thị.”

Thẩm Diệc Minh khẽ thở dài, “Ba cũng chưa nói gì, vội vàng phủi sạch như vậy làm gì? Sức ảnh hưởng của tập đoàn Mạc thị ở Bắc Kinh lớn như vậy, mọi người cùng tồn tại ở một khu vực, khó tránh khỏi có hợp tác, khó tránh khỏi sẽ gặp nhau, ba không trách mấy đứa. Nhưng Noãn Noãn, bác hy vọng cháu có thể dùng tấm lòng bình thường để đối đãi, coi Mạc thị như một bên hợp tác bình thường, nhất định đừng có bất cứ dây dưa gì với Mạc Trọng Huy về tình

cảm.”

An Noãn bĩu môi, “Cháu là người như vậy à? Không phải bác vẫn luôn nói tính cháu rất giống bác, rất quật cường à? Bác cảm thấy chuyện cháu đã quyết định, còn thay đổi được sao?” Thẩm Diệc Minh xoa đầu cô, thở dài nói: “Cái tính này rất giống bác, không biết rốt cuộc là tốt hay xấu nữa.”


Buổi tối nằm ở trên giường, An Noãn vẫn sẽ nghĩ đến Mạc Trọng Huy, suy nghĩ đến mỗi biểu cảm trên mặt hắn, đau khổ, đấu tranh, do dự, ngấm ngầm chịu đựng...

Nhưng cho dù dáng vẻ hắn ở ngay trước mắt mình, cô cũng đã không chút dao động rồi. Thẩm Thần Bằng gõ cửa đi vào, ngồi xuống giường cô. “Nhà thiết kế An, có cần đấm bóp không?”

An Noãn tức giận trừng mắt.

“Anh đây là đang hối lộ em, em không nhìn ra được sao? Hạng mục sơn trang nghỉ dưỡng anh cũng có phần, em phải để ý một chút, nhất định đừng vì trả thù Huy mà làm loạn!”

“Noãn Noãn, em biết tại sao lại có cái hạng mục sơn trang nghỉ dưỡng này không?”

An Noãn nghi ngờ nhìn anh ta.

“Khoảng thời gian trước, lúc em và Huy vẫn chưa chia tay, lúc đó em cũng chưa có thai, có một ngày Huy đột nhiên nói muốn làm một cái sơn trang nghỉ dưỡng, đợi đến khi em mang thai sẽ đón em và ông ngoại, mẹ anh, bác dâu cả, bác dấu ba qua để em dưỡng thai ở đó. Cậu ta nói không thể cách Bắc Kinh quá xa, nếu không ba sẽ không đồng ý. Cậu ta hỏi anh có hứng thú hợp tác không, anh thuận miệng đáp một tiếng, không ngờ cậu ta lại nghiêm túc. Điều làm anh không ngờ hơn là bây giờ hạng mục này lại do em làm. Ông trời thật biết trêu đùa chúng ta, đã định trước rất nhiều chuyện ở nơi u tối.”

“Đúng vậy, cái thế giới này luôn khiến người ta cảm khái như vậy. Hôm nay em đến Mạc thị họp, sau khi kết thúc em đứng dưới tầng đợi tài xế, chờ rất lâu mà tài xế không đến. Cũng không biết sao Mạc Trọng Huy lại đi xuống, nhưng lúc anh ấy nói muốn đưa em về nhà thì tài xế đến. Anh, anh nói cái này có phải là duyên phận không? Hai người vô duyên vô phận đã định trước là sẽ phải xa nhau, cho dù chúng em đều rất cố gắng ở bên nhau, nhưng hình như chuyện chia tay chỉ là sớm hay muộn.”

“An Noãn...”

“Em tưởng là gặp lại anh ấy, em sẽ khó chịu, nhưng hôm nay em lại rất bình tĩnh, rất bình tĩnh. Em biết cái này không có nghĩa là em đã buông xuống, nhưng có nghĩa là sâu trong nội tâm đang cố gắng buông xuống rồi.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận