Tình Đắng



""/ Thẩm Thần Bằng đích thân đến tập đoàn Mạc thị từ sáng sớm, trong khoảng thời gian này anh ta có khá nhiều hạng mục hợp tác với Mạc thị. Sau khi Mạc Bình Sơn xảy ra chuyện, anh ta cứ nghĩ rằng những hạng mục này sẽ đổ xuống sông xuống biển, cũng đã chuẩn bị công tác tư tưởng sẽ phải trả giá lớn, nhưng Mạc Trọng Huy rất lý trí, tất cả hạng mục đều vẫn được tiến hành bình thường, không cái nào bị gián đoạn.

Điều này làm Thẩm Thần Bằng có cái nhìn khác về Mạc Trọng Huy, chí ít thằng nhóc này không thiếu lý trí như trong tưởng tượng của anh ta.

Mạc Trọng Huy cũng tham dự cuộc họp. Từ lúc hắn đi vào phòng họp, ngồi2vào vị trí chủ vị thì Thẩm Thần Bằng đã nhận ra sự khác thường của hắn, sắc mặt hắn tái nhợt đến dọa người. Ngay cả khi hắn lên tiếng, giọng nói cũng như đang hụt hơi, chứ không có vẻ cứng rắn và mạnh mẽ như ngày thường. Những nội dung phát biểu của hắn vẫn lời ít ý nhiều, đi vào trọng tâm như cũ.

Thẩm Thần Bằng cũng không suy nghĩ lan man nữa, anh ta tập trung vào việc thảo luận phương án cùng với mọi người. Dự toán ngân sách quá cao là vấn đề lớn nhất trong dự án này. Không phải Mạc thị và Thẩm thị không đủ khả năng chi trả, nhưng ngân sách cao có nghĩa là phương án này còn thiếu sót và không8hoàn hảo.

Kết thúc cuộc thảo luận, Mạc Trọng Huy ném ra một câu: “Nghĩ biện pháp để giảm ngân sách xuống 5% nữa, nếu không phương án này sẽ không được thông qua và toàn bộ được đem về làm lại.” Cuộc họp kết thúc, các nhân viên của phòng kế hoạch nhao nhao nhận chỉ thị rồi giải tán.

Mạc Trọng Huy ngồi lại tại chỗ, lấy một tay chống trán. “Ngài Mạc, ngài không sao chứ, hay để tôi đưa ngài đi bệnh viện nhé.” Trợ lý Trương càng ngày càng lo lắng. Nếu hắn còn tiếp tục làm việc liều mạng như thế này nữa, chỉ sợ thân thể sẽ không chịu nổi. Cảnh tượng năm đó Mạc Trọng Huy bị chảy máu dạ dày phải nằm viện điều trị như vẫn6còn rõ mồm một trước mắt, Trương Húc không muốn bị kịch như thể xảy ra một lần nữa. Thẩm Thần Bằng hơi do dự, nhưng vẫn đi tới, anh ta hỏi Trương Húc: “Cậu ta làm sao vậy?” “Mấy ngày nay ngài Mạc liên tục bị sốt, tôi bảo ngài ấy đi bệnh viện nhưng ngài ấy không chịu. Cậu Thẩm, xin cậu giúp đỡ khuyên ngài ấy một chút đi.”

Thẩm Thần Bằng thản nhiên ngồi xuống bên cạnh Mạc Trọng Huy, trêu chọc, “Tôi có thể cười trên nỗi đau khổ của người khác không nhỉ?”

Khóe miệng trợ lý Trương giật một cái.

“Mạc Trọng Huy, cậu làm ra cái bộ dạng thảm thương này cho ai nhìn đấy? Lúc ba cậu xảy ra chuyện, cậu nhất quyết không chịu gặp em gái3tôi, sự kiên định và cố chấp lúc đó đi đâu rồi? Là thằng đàn ông thì dám làm dám chịu, cậu cho rằng bây giờ làm khổ nhục kế thì An Noãn sẽ ngoan ngoãn trở lại bên cạnh cậu à? Cậu hiểu An Noãn còn nhiều hơn tôi, cậu cảm thấy lúc này con bé sẽ còn quay lại? Nói khó nghe một chút thì dù cậu có ngất ở trước mặt con bé, nó cũng sẽ không đến đỡ cậu đâu. Thổi tỉnh táo lại đi! Đừng để người ta xem thường.”

Mạc Trọng Huy vuốt mi tâm đau nhức.

Thẩm Thần Bằng tiếp tục đả kích, “Nếu An Noãn biết dáng vẻ hiện giờ của cậu, nhất định sẽ càng không hối hận với lựa chọn của mình. Cậu thử nhìn lại5mình mà xem, trông có giống người có trách nhiệm không? Có đáng để phụ nữ dựa vào cả đời không hả? Noãn Noãn nhà tôi còn kiên cường hơn cậu nhiều đấy, nó yêu cũng không ít hơn cậu, nhưng giờ nó vẫn sống mạnh mẽ, cố gắng sống vui vẻ và có giá trị. Cậu á, thật không xứng với nó!” Bị Thẩm Thần Bằng kích thích, Mạc Trọng Huy đồng ý đi bệnh viện. Hắn sốt cao đến 39.6 độ. Nếu không phải ngày thường hắn vẫn luôn rèn luyện không ngừng nghỉ, có thể chất tốt thì có khi đã gục ngã lâu rồi. Bác sĩ trịnh trọng đề nghị hắn nằm viện. Trợ lý Trường cũng nói đùa: “Ngài Mạc, ngài vẫn nên nằm viện đi ạ, đợi sức khỏe hồi phục rồi lại làm việc tiếp cũng không muộn. Ngài để đầu óc nóng quá cũng không nghĩ ra được gì đâu.”

Mạc Trọng Huy nhíu chặt mày, nghe lời đề nghị của bác sĩ. Sau đó Thẩm Thần Bằng có gọi điện thoại hỏi thăm, nhưng anh ta không gọi trực tiếp cho Mạc Trọng Huy mà gọi cho trợ lý Trương. “Cậu Thẩm, cảm ơn cậu đã quan tâm, sau khi được truyền dịch ngài Mạc đã ngủ rồi. Từ khi chia tay với cô An, đây là lần đầu tiên ngài ấy ngủ say như vậy đấy, mà cũng có khả năng là do tác dụng của thuốc.”

Thẩm Thần Bằng ở đầu bên kia thở dài thật sâu, anh ta nói: “Sớm biết có hiện tại thì lúc đó cần gì phải làm như thế.”

Trương Húc mím môi, không kìm được mà thỉnh cầu, “Cậu Thẩm, cậu có thể nói tình hình hiện tại của ngài Mạc cho cô An biết không? Nếu như có thể thì mời cô An đến bệnh viện thăm ngài Mạc một chút.” Thẩm Thần Bằng ở đầu bên kia cười lạnh, nói với giọng tức giận: “Trợ lý Trương, cậu đang đùa tôi đấy à?”

Trương Húc méo miệng, nói lí nhí: “Cậu Thẩm, tôi nghĩ rằng dù tất cả mọi người đều phản đối họ ở bên nhau thì ít nhất vẫn còn có cậu đứng chung một chiến tuyến với tôi, ủng hộ bọn họ vô điều kiện.”

“Thật xin lỗi, nếu như cậu thấy em gái tôi bị hành hạ ra cái dạng gì thì nhất định cậu sẽ không nói những lời này đâu.” Giọng nói của Thẩm Thần Bằng trầm xuống, trở nên nghiêm túc, “Trương Húc, tôi rất hiểu việc cậu suy nghĩ cho Mạc Trọng Huy, nên tất cả mọi việc cậu đều đứng ở góc độ của cậu ta. Nhưng đối với tôi mà nói, An Noãn là người nhà của tôi, Huy là bạn của tôi. Tôi có thể vì bạn bè mà không tiếc mạng sống, nhưng tuyệt đối sẽ không tổn thương đến người nhà của mình. An Noãn thực sự quá khổ, tôi không hi vọng các người lại đến quấy rầy cuộc sống của con bé nữa.”

Cúp điện thoại, anh ta đưa mắt nhìn về phía cô gái đang ngồi đánh cờ với ông cụ Thẩm trong phòng khách, giờ phút này cô đang cười rất vui vẻ. “Ông ngoại, cuối cùng cháu cũng thắng ông được một ván, không phải lần nào cũng thua ống nữa rồi, cuối cùng cháu cũng có cảm giác thành tựu.” Ông cụ Thẩm không chịu thua, nói: “Là ông nhường cho cháu đấy”. An Noãn cười phá lên. “Ông ngoại, ông là quân nhân đấy nhé, thắng là thắng, thua là thua, sao có thể không có khí phách như vậy được ạ?”

“Ai nói ông không có khí phách, một ván nữa, để xem cháu còn có thể gặp may như thế nữa hay không.”

Vừa rồi cô có thể thắng được ông cụ Thẩm đúng là gặp may, ông cụ Thẩm là kỳ thủ lão luyện, cô là dân nghiệp dư sao có thể thắng ông cụ nhiều lần được?

Cũng may Thẩm Diệc Minh đã xử lý xong công việc và đi từ phòng làm việc ra, An Noãn thấy ông thì vội vàng nháy mắt. Thẩm Diệc Minh cười đầy yêu chiều, đi đến và ngồi xuống bên cạnh An Noãn.

Ông cụ Thẩm nghiêm túc ra lệnh. “Không cho phép con xen vào, đánh cờ không nói mới là quân tử.” Thẩm Diệc Minh cười và nói “vâng”. Ván cờ mới bắt đầu, Thẩm Diệc Minh đã liên tục thì thầm nhắc nhở ở bên tai An Noãn. Ông cụ Thẩm đã lớn tuổi, mắt và tại không còn nhanh nhạy nữa, lại một lòng nghĩ muốn thắng nên cứ nhìn chằm chằm vào bàn cờ, làm sao biết ở phía đối diện hai bà con nhà kia đang lén hỗ trợ cho nhau.

Không có gì khó đoán, An Noãn lại thắng một lần nữa.

Lúc này ông cụ Thẩm mới miễn cưỡng cười nói: “Ông nhận thua, quả nhiên là con cháu nhà họ Thẩm ta, đúng là tre già măng mọc.” An Noãn thầm cười trộm, Thẩm Diệc Minh thì luôn treo nụ cười cưng chiều ở trên môi. Thẩm Thần Bằng đứng ở xa nhìn cảnh ấm áp này mà trong lòng thấy rất cảm động.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui