Tình Đắng



""/ “Vậy thì đã sao, cô ta tưởng là có thể dựa vào con, muốn dùng đứa bé ép ngài Mạc cưới à, đúng là ngây thơ. Người có thân phận như ngài Mạc cuối cùng làm sao cũng phải tìm một người môn đăng hộ đối với ngài ấy, những người khác cũng chỉ là vui đùa chút thôi. Muốn dùng đứa con để níu giữ trái tim đàn ông, cách nghĩ này đúng là ngu xuẩn hết mức.”

Hô hấp của An Noãn trở nên nặng nề, đột nhiên có người vỗ nhẹ lên lưng cô, cô giật mình quay đầu lại, là Judy.

“Tôi rót nước giúp cô, cô về phòng làm việc trước đi.” An Noãn cảm kích gật đầu, xoay người trở về phòng làm việc của mình. Judy rót một cốc nước để ở trước mặt cô. “Người Trung Quốc các2cô có một câu là không ăn được nho thì nói nho chua, những người đó là hâm mộ ghen tị với cô nên mới chỉ chỉ trỏ trỏ, tức tối bất bình sau lưng cô. Nếu như tâm trạng cô bị ảnh hưởng, chỉ có thể nói cô mắc bẫy của bọn họ rồi.”

An Noãn nhếch mép. “Nói thật, ban đầu Lee bảo tôi làm cấp dưới của cô, tôi rất không phục. Nhưng khoảng thời gian làm việc chung này, tôi nhìn thấy năng lực, cũng nhìn thấy cố gắng của cô. Bây giờ, chuyện duy nhất chúng ta có thể làm chính là làm thật tốt hạng mục này, chứng minh cho người khác thấy không có quy tắc ngầm, tất cả đều do năng lực.” “Judy, cảm ơn cô.”

“Không có gì, tôi xin lỗi vì cái nhìn trước đây của8mình, tôi không nên coi thường cô.”

An Noãn lắc đầu không để ý.

Điện thoại nội bộ vang lên, An Noãn nghe máy.

“Cô An, có hai người tên là Đường Tĩnh Vi và Mạc Bạch Linh muốn gặp cô, bây giờ cô có tiện không?” Nghe thấy hai cái tên này, An Noãn theo bản năng cau mày lại. “Xin lỗi, tôi đang bận, bảo bọn họ về giúp tôi.” “Được.”

Cúp điện thoại, An Noãn hít sâu một hơi.

An Noãn mái trao đổi công việc với Judy đến quên cả thời gian. Tập trung quá mức, đến bữa trưa, cô lại không cảm thấy đói. Cho đến lúc điện thoại nội bộ tiếp tục vang lên, An Noãn nghe máy, giọng nói dễ nghe của lễ tân lại truyền đến, “Cô An, hai người kia vẫn đang đợi cô, nói đợi cô xong việc rồi6sẽ gặp cô.” An Noãn cau mày lại.

Nhân viên đưa hai người phụ nữ đến phòng làm việc của An Noãn, nhìn cái biển “nhà thiết kế cao cấp” treo ở cửa, Mạc Bạch Linh khinh thường hừ một tiếng.

“Còn nói không có quan hệ gì với Lâm Dịch Xuyên, vừa ly hôn với Huy đã vội vàng chạy đến công ty của người ta, còn ngồi lên cái ghế nhà thiết kế cao cấp, đúng là nực cười, không biết xấu hổ. Người phụ nữ không đúng đắn như vậy, chị còn muốn cô ta làm con dâu chị à?”

Đường Tĩnh Vi khẽ cau mày, bà ta vẫn đang do dự, “Bạch Linh, chúng ta đừng đi vào thì hơn, Huy mà biết lại tức giận.”

“Chị yên tâm đi, cho dù con trai chị tức giận thì cũng chỉ giận em, nó hiếu3thuận như vậy, tuyệt đối sẽ không đuổi chị ra khỏi nhà họ Mạc. Hôm nay không xả hận thì em không thể bình tĩnh nổi!” Phòng làm việc của An Noãn rộng lớn sáng sủa, rất nhiều cây xanh, khiến cả căn phòng làm việc đều tỏa ra mùi thơm của đất.

Mạc Bạch Linh đi đến trước bàn làm việc của An Noãn, không chút khách sáo chỉ vào mặt cô mắng, “Cái con tiện nhân này, mày khiêu khích ly gián ở trước mặt Huy, bây giờ Huy đã đuổi tạo ra khỏi nhà họ Mạc, máy hài lòng rồi chứ?”

An Noãn hoàn toàn không biết chuyện gì, nhưng từ lời mắng nhiếc của bà ta, cô cũng biết đại khái nguyên nhân rồi. Mạc Trọng Huy có thể đuổi cô hắn ra khỏi nhà họ Mạc khiến cô có chút bất5ngờ.

“Sao hả, không nói gì? Đuối lý hay là nghèo từ? An Noãn, tạo cảnh cáo mày, mày còn dám khiêu khích ly gián ở trước mặt Huy, tạo tuyệt đối sẽ không để cho mày được sống tử tế đâu! Tao sẽ công khai những chuyện bẩn thỉu mày đã làm ra với mọi người, để người ở JM biết mày là một người để tiện thế nào!”

An Noãn càng cau mày chặt hơn.

“Sao thể, cảm thấy uất ức à? Chẳng lẽ mày không thừa nhận mày là người để tiện sao? Năm đó trăm phương nghìn kế theo đuổi Huy nhà tạo, sau đó bị Huy nhà tao vứt bỏ, mày chạy đến nước Anh chung sống tằng tịu với Lâm Dịch Xuyên suốt bốn năm. Bốn năm sau, cảm thấy nhàm chán, mày lại chạy về nước tìm Huy nhà tao, liều mạng quấn lấy nó. Bây giờ Huy không cần mày nữa, mày lại quay lại JM. Sao hả, lại muốn quay về bên cạnh Lâm Dịch Xuyên à? Đúng là một người phụ nữ không biết xấu hổ, quấn lấy hai người đàn ông, người bẩn thỉu như mày còn mong đợi có thể bước chân vào nhà họ Mạc tao à, đúng là nực cười!”

An Noãn hít sâu một hơi, lạnh lùng hỏi, “Nói đủ rồi chứ? Nói đủ rồi thì mời rời khỏi đây, ở đây không chào đón mấy người.”

“Hôm nay tao đến để trút giận, tao vẫn chưa mắng đủ. Mày có tin tao sẽ là ẩm lên khiến cả công ty đều biết mày để tiện thể nào không?”

“Bà có tin tôi có thể bảo bác hai tôi lặng lẽ giải quyết người chồng đang ở trong tù của bà không?”

Giọng An Noãn rất bình tĩnh, những ánh mắt vô cùng u ám. Uy hiếp đâm thẳng vào chỗ đau trong lòng Mạc Bạch Linh, bà ta chỉ vào mặt An Noãn chửi lấy chửi để, “Con phụ nữ để tiện này, mày tưởng là đất nước này không có luật pháp à? Mày còn để tiện như vậy, cẩn thận đứa bé trong bụng mày không sống được quá hôm nay đâu.” An Noãn đứng vụt lên, “Mạc Bạch Linh, đây là bà ép tôi! Đi chuẩn bị hậu sự cho chồng bà đi!” An Noãn nói xong, cầm điện thoại lên gọi cho Thẩm Diệc Minh.

Mạc Bạch Linh hoảng sợ, Đường Tĩnh Vi ở bên cạnh cũng ngẩn ra, bọn họ cùng chạy đến cướp điện thoại trong tay An Noãn. Lâm Dịch Xuyên từ Luân Đôn đến, anh không nói với An Noãn, muốn cho cô một sự ngạc nhiên. Anh đi cùng Lee đến phòng làm việc của cô. Đi đến cửa, nghe thấy tiếng hét chói tai ở bên trong, anh vội vàng xông vào, An Noãn đang bị hai người phụ nữ tấn công từ hai phía.

“Các người đang làm gì thế hả!” Anh gầm lên giận dữ, cùng Lee chạy qua lôi hai người phụ nữ kia ra.

“Noãn Noãn, em không sao chứ?” Thấy mặt An Noãn đỏ lên, hơi thở hổn hển, Lâm Dịch Xuyên lo lắng phát điên. “Anh đưa em đến bệnh viện.” Anh tự nhiên vòng qua vai An Noãn, định đưa cô đi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui