Tình Đắng



“Em và Lâm Dịch Xuyên lại ở bên nhau à?”

An Noãn cười lạnh, “Mạc Trọng Huy, anh cảm thấy bây giờ nói cái này có ý nghĩa à?” “Có phải em và Lâm Dịch Xuyên lại ở bên nhau rồi không!” Hắn nâng cao giọng hơn rất nhiều, gần như đang gầm thét, đang chất vấn. An Noãn thở dài mệt mỏi, xoay người rời đi.

Mới vừa đi được hai bước, cổ tay cô bị hắn bám chặt lấy. Cô dùng sức hất ra, hắn thuận thế bám lấy eo cô, một giây tiếp theo hắn cúi người hôn lên môi cô. Đầu óc An Noãn lập tức trống rỗng. Hô hấp trong nháy mắt bị đoạt lấy, cô điên loạn vùng vẫy. Mạc Trọng Huy gần như đang gặm cắn môi cô, môi của cô bị cắn rách, trong miệng hai2người đều có máu tươi. Mạc Trọng Huy hoàn toàn điên rồi, An Noãn không dám vùng vẫy nữa, sợ làm bị thương đứa bé. Cho đến lúc hơi thở của cô trở nên dồn dập, hắn mới buông cô ra.

An Noãn ghét bỏ lau môi, gằn từng chữ châm biếm, “Mạc Trọng Huy, anh y như những người phụ nữ của nhà họ Mạc, ai cũng là kẻ điên! Người nhà họ Mạc các anh không có một ai bình thường cả.” “Đứa bé trong bụng em cũng là cốt nhục của nhà họ Mạc, chảy dòng máu nhà họ Mạc.” “Đời này tôi hối hận nhất một chuyện, chính là đã từng ở bên anh!”

Mạc Trọng Huy híp mắt lại, cuối cùng vẫn thua trận, “An Noãn, tha thứ cho anh đi, anh không muốn cái gì cả, anh chỉ8cần em và đứa bé. Anh thì anh sẽ dùng sinh mạng của mình yêu hai mẹ con em, sẽ không để cho bất cứ ai bắt nạt hai người nữa.”


An Noãn cười lạnh, “Cam kết của anh thật rẻ tiền! Rẻ tiền y như tình yêu ban đầu tôi dành cho anh vậy! Anh nghe cho kĩ đây, bây giờ tôi dùng sinh mệnh của mình để hận anh, hận nhà họ Mạc các anh. Hôm nay là lần cuối cùng tôi mềm lòng với các người!” Trên đường về nhà họ Thẩm, An Noãn bắt đầu hối hận, có lẽ cô không nên đến tìm hắn, người nhà này u mê không tỉnh ngộ, có cho nhiều cơ hội hơn nữa bọn họ cũng sẽ không biết quý trọng. Tài xế thấy dấu vết mập mờ trên miệng An Noãn,6cứ do dự mãi, nhưng từ đầu đến cuối không dám mở miệng. An Noãn về đến nhà, rất kỳ quái, rõ ràng Thẩm Diệc Minh đang đi khảo sát ở nơi khác lại đã về rồi.

“Bác hại, không phải bác nói phải mấy hôm nữa mới có thể về được à?”

“Bên Bắc Kinh có việc nên bác về trước.” Thẩm Diệc Minh nhìn môi cô, làm như không có chuyện gì xảy ra hỏi, “Sao hôm nay tan làm muộn hơn bình thường thế? Sao miệng lại rách ra thế kia?” “Hôm nay công ty có nhiều việc, bác hai, cháu đói rồi, có thể ăn tối chưa?” Thẩm Diệc Minh cưng chiều xoa đầu cô, “Các bác dâu cháu đang dọn cơm rồi, cháu đi ăn cơm đi, bác còn có một số việc phải xử lý, ăn ở bên3ngoài luôn.”

“Bác, muộn như vậy rồi bác còn phải đi xử lý công việc, thật là vất vả, ăn cơm xong bác hãy đi.”

An Noãn đề nghị đơn giản, nhưng làm thế nào Thẩm Diệc Minh cũng không từ chối được, ông cười đồng ý.

Mạc Trọng Huy lái xe về thẳng nhà họ Mạc, hắn xông vào nhà. Đường Tĩnh Vi sợ hãi, run giọng hỏi, “Con trai, sao con lại về thế?”

“Cô ở đâu?”

Lần đầu tiên Mạc Trọng Huy dùng giọng nói âm u lạnh lẽo như vậy nói chuyện với bà.

“Mẹ... mẹ không biết cô con ở đâu!”


Mạc Trọng Huy híp mắt lại, “Vậy sao? Con thấy mẹ cũng muốn đi khỏi nơi này rồi đấy!” Trái tim Đường Tĩnh Vị trầm xuống.

“Mẹ không nói cũng không sao, con có hàng nghìn hàng vạn cách để tìm được bà ta,5nhưng từ nay về sau mẹ sẽ không còn đứa con trai này nữa.”

Mạc Trọng Huy nói xong xoay người rời đi.

“Huy!” Đường Tỉnh Vi nghẹn ngào kêu lên, nhưng Mạc Trọng Huy không hề dừng bước lại.

Đường Tĩnh Vi sợ thật, bà chạy tới kéo tay hắn, Mạc Trọng Huy hung hăng hất ra, bà ta đứng không vững, ngã xuống đất. Mạc Trọng Huy đi thẳng, không nhìn bà ta lấy một cái.

Mạc Trọng Huy tra được là Cung Chủ Nhi chứa chấp Mạc Bạch Linh, tìm được chung cư của cô ta, bảo bọn họ mở khóa ra, bên trong không có ai. Hắn trực tiếp đến khách sạn Cung Chủ Nhi ở, tìm được cô ta ở đó.


“Anh Mạc, trùng hợp như vậy, lại gặp nhau ở đây.” Cô ta tỏ ra rất hưng phấn. Mạc Trọng Huy lạnh lùng chất vấn, “Cô giấu cô tôi ở đâu rồi?” Cô ta bị giọng nói lạnh như băng của hắn dọa, “Tôi... tôi...” “Nếu như không nói, cô đừng hòng rời khỏi Bắc Kinh.”

“Đúng là tôi cho cô ấy mượn chung cư ở Bắc Kinh của tôi, tôi thấy anh đuổi cô ấy ra khỏi nhà họ Mạc, một mình rất đáng thương, tôi mới có lòng tốt giúp đỡ cô ấy. Tôi có thể nói cho anh biết địa chỉ chung cư, nhưng tôi không chắc chắn cô ấy có còn ở chung cư nữa không.” “Tôi thấy cô chưa thấy quan tài chưa đổ lệ rồi!” Từ nhỏ cô ta đã theo ba vào Nam ra Bắc, hiểu nhiều biết rộng, nhưng hôm nay, cô ta thật sự bị ánh mắt và giọng nói rét lạnh của Mạc Trọng Huy làm sợ hãi. “Tôi thật sự không biết cô ấy ở đâu. Hôm nay tôi mới đến Bắc Kinh làm việc, tôi không liên lạc với cô ấy, xin anh nhất định phải tin tưởng tôi!” “Tốt nhất những lời cô nói là thật, nếu không đời này cô đừng hy vọng gặp người nhà của cô nữa.”

Thẩm Diệc Minh ở nhà ăn cơm với An Noãn xong, trời đã tối rồi, ông lại vội vàng đến cơ quan.

Mạc Bạch Linh tự dưng bị mời đến, bà ta không biết là ai đang nhắm vào mình, nhìn thấy Thẩm Diệc Minh đi tới, bà ta mới hiểu rõ.

Chính là cái người cao cao tại thượng này hủy hoại gia đình bà ta, khiến chồng bà ta hai bàn tay trắng, lại còn đang ngồi tù. Nghĩ đến đây, bà ta hung dữ trừng ông. Thẩm Diệc Minh ngồi xuống sofa, khẽ cong khóe miệng lên. “Rất nhiều người không sợ tôi, nhưng kết cục của bọn họ đều không tốt lắm.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận