Tình Đắng



An Noãn dùng sức hất tay hắn ra, đi vào góc. Mạc Trọng Huy cười khổ, bóng dáng cao lớn phủ lên trước mặt cô. “Mạc Trọng Huy, thú vị lắm à?” Cô trầm giọng hừ lạnh.

Hắn chống hai tay lên hai bên cô, khống chế cơ thể nhỏ bé của cô vào trong lòng.

Ngửi thấy mùi hương vô cùng quen thuộc trên người hắn, cô chỉ cảm thấy phiền muộn trong lòng, khó chịu hừ nhẹ, “Mạc Trọng Huy, rốt cuộc anh muốn làm gì?” “An Noãn, nếu như bác hại em đánh anh một trận mà em vẫn cảm thấy chưa hết giận, vậy em đánh anh một trận nữa đi. Tóm lại, em muốn thể nào cũng được chỉ cần cho anh ở bên cạnh em chăm sóc em có được không?” Hắn nói như cầu khẩn.

An Noãn cắn môi, lạnh2lùng đáp lại: “Mạc Trọng Huy, xin anh đừng như vậy. Tôi rất thích trạng thái bây giờ, cũng rất hưởng thụ cảm giác một mình, sự thoải mái và tự do chưa bao giờ có này. Tình yêu không nên là toàn bộ cuộc sống, mong anh đừng dây dưa với tôi nữa.” Mạc Trọng Huy khổ sở nói: “An Noãn, anh biết trước đây anh làm sai. Lúc ba anh qua đời, anh không nên lựa chọn trốn tránh, không nên làm em tổn thương. Tất cả đều là lỗi của anh, đều là anh sai, em tha thứ cho anh có được hay không? Sau này anh sẽ thương em yêu em gấp bội, An Noãn, có được không?”


An Noãn thở dài, “Mạc Trọng Huy, lời thể tương tự tôi không biết đã nghe bao nhiêu lần rồi. Tôi đã chán8ngấy rồi. Bây giờ tôi chỉ muốn một mình, cho dù anh nói bao nhiêu lời dễ nghe cũng vô dụng.”

“Đinh” một tiếng, thang máy vang lên, An Noãn dùng sức đẩy hắn ra, đi ra ngoài.

Trước khi cuộc họp bắt đầu, An Noãn ngồi sẵn ở phòng họp, chỉ một lúc sau Lee cũng đến. Anh ta ngồi ở bên cạnh An Noãn, cười mập mờ với An Noãn, trêu chọc, “Tôi nghe nói thang máy là nơi cảm xúc mạnh mẽ, thế nào? Vừa rồi cảm xúc mạnh mẽ có bắn ra bốn phía không?”

An Noãn hung hăng lườm anh ta một cái, không muốn để ý đến anh ta.

“Sao thế? Giận thật à? An Noãn, cô không thể trách tôi được. Vừa nãy tôi muốn vào thang máy với hai người, nhưng trợ lý của anh Mạc kéo tôi lại, không6cho tôi vào. Thế nào? Anh Mạc không làm gì có chứ?”

An Noãn vẫn không để ý đến anh ta, Lee dịch lại gần ân cần dỗ dành.

Ông trời thật là thích trêu đùa với anh ta, đúng lúc này, Mạc Trọng Huy và một đám người vây quanh đi vào phòng họp, tầm mắt khóa chặt lấy hai người giống như đang liếc mắt đưa tình kia, con ngươi thẫm lại nhìn như có chút không vui.

Lee bĩu môi, tự nhận mình xui xẻo, ngồi thẳng người lên. Cuộc họp bắt đầu, đến lúc An Noãn bước lên làm báo cáo, chỗ cô đứng cách rất gần vị trí chủ tịch, An Noãn chỉ cảm thấy tim sắp nhảy ra ngoài. Lần thất bại đó đã khiến lãnh đạo tham gia cuộc họp bàn tán và nghi ngờ, để lại bóng đen trong3lòng An Noãn. Mạc Trọng Huy dịch sang bên cạnh, cách An Noãn chưa đến một mét. Hắn nhìn chằm chằm vào cô. Nhìn ra cô căng thẳng, hắn khẽ cười nói, “Cô An không cần căng thẳng, trước khi vào phòng họp tối đã xem qua thiết kế của cô rồi, tương đối tốt, bây giờ chỉ thiếu mỗi việc trình bày cho mọi người xem thôi.”


An Noãn gật đầu, khoảnh khắc đó, không hiểu sao cô lại cảm thấy tự tin hơn.

Tất cả đều tiến hành rất thuận lợi, An Noãn trình bày hết những gì đã chuẩn bị trước đó. Báo cáo xong, Mạc Trọng Huy vỗ tay đầu tiên, tiếp theo chính là hàng tràng vỗ tay vô cùng nhiệt liệt. An Noãn đã không phân rõ nổi là báo cáo thật sự rất hoàn mỹ, hay là mọi người5đều đang nể mặt Mạc Trọng Huy nữa.

An Noãn quay lại chỗ ngồi của mình, Lee dịch lại gần nói với cô, “An Noãn, thật sự không tệ, tôi thích nhất cái dáng vẻ chuyên tâm tự tin này của cô.” An Noãn mỉm cười, lúc cô ngẩng đầu lên thì thấy Mạc Trọng Huy đang nhìn cô chằm chằm. Cô bĩu môi, nhìn đi chỗ khác. Cuối cùng cũng đợi được đến lúc cuộc họp kết thúc, An Noãn vội vàng muốn rời đi, nhưng trợ lý Trường đi đến bên cạnh cô, cười nói với cô: “Cô An, ngài Mạc mời cô đến phòng làm việc của anh ấy một chuyển.”

An Noãn cau mày, “Xin lỗi, tôi phải về công ty, còn có một đống việc đang chờ tôi giải quyết.” “Cô An, ngài Mạc tìm cô là vì công việc.” An Noãn căm hận, hận bọn họ hết lần này đến lần khác kiểm có dùng việc công để nói việc riêng. Lee vỗ vai cô, “An Noãn, hôm nay cô không cần về công ty nữa, mau đi gặp anh Mạc đi, có lẽ anh Mạc vẫn có chút nghi vấn với thiết kế của cô.” An Noãn bất đắc dĩ, gõ cửa, đi vào phòng làm việc của Mạc Trọng Huy. Vừa vào trong, thấy trên bàn trà bày đầy thức ăn nóng hổi, An Noãn càng cau mày chặt hơn. “Anh Mạc, anh muốn nói chuyện công việc hay là muốn tôi ăn cơm cùng anh?”

Mạc Trọng Huy bật cười, rất tự nhiên đi đến khoác vai cô, “An Noãn, đừng bướng nữa, họp hai tiếng đồng hồ, em vẫn chưa đói à? Ăn gì trước đã.” “Mạc Trọng Huy, anh nhất định phải như vậy à?” Mạc Trọng Huy nhướng mày lên, thở dài một hơi nói: “An Noãn, em không tha thứ cho anh không sao, nhưng đừng làm khổ con mình, ăn no đã rồi hãy nói được không?”

An Noãn đẩy hắn ra, gắt nhẹ, “Mạc Trọng Huy, anh có thể đừng làm như chưa xảy ra chuyện gì không? Chúng ta đã ly hôn rồi, ly hôn có nghĩa chúng ta đã không có bất cứ quan hệ gì nữa, anh hiểu không?”


“An Noãn, anh làm sai một lần, chẳng lẽ không thể tha thứ sao? Vì đứa bé, cho anh một cơ hội không được à?”

An Noãn mệt mỏi lắc đầu, xoay người rời đi.

Khoảnh khắc đó, lửa giận xông lên não, Mạc Trọng Huy cầm chặt cổ tay cô, quát lên: “An Noãn, em từ chối anh có phải là vì cái người gọi là cấp trên của em đó không? Liếc mắt đưa tình, tán tỉnh ve vãn ở trước mặt anh, chẳng lẽ em muốn mang theo con anh gả cho cái người nước ngoài đó à?”

An Noãn nghiến răng nghiến lợi, gằn từng chữ, “Mạc Trọng Huy, anh đúng là bất chấp lý lẽ!”

“Đúng, anh bất chấp lý lẽ, anh đố kị sắp phát điên rồi. Thấy em nói với người đàn ông khác thêm một câu, thấy em cười với người đàn ông khác, anh ghen muốn phát điên lên. Án Noãn, trừng phạt anh thể nào cũng được, đừng rời xa anh được không?” “Mạc Trọng Huy, anh như vậy sẽ chỉ càng khiến tôi khinh thường anh hơn, lấy sự quyết đoán lúc không muốn gặp tôi của anh ra đi.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận