Tình Đắng



Nghe thấy Thẩm Diệc Minh nói như vậy, An Noãn cau mày lại

“Sao lại cau mày?” “Cháu không hy vọng con trai giống cháu.”

Thẩm Diệc Minh giơ tay lên khẽ xoa đầu cô, cười nói: “Con bé ngốc này, giống cháu mới đẹp, mắt to

Gen đàn ông của nhà họ Thẩm chúng ta quá mạnh, sinh ra toàn con trai.”

An Noãn bĩu môi, “Cháu sinh con trai, có phải là bác không vui không?”

Thẩm Diệc Minh: “Sao có thể chứ, chỉ cần là con của cháu, con trai hay con gái bác đểu thương cả.” “Bác hai, chỉ có mình bác ở đây ạ?”

An Noãn thấy trong phòng bệnh lớn chỉ có một mình Thẩm Diệc Minh, trong lòng không tránh khỏi cảm thấy hơi thất vọng.

Thẩm Diệc Minh cười, “Ông,2bác cả bác ba, các bác gái của cháu đều ở chỗ đứa bé.” “Xem ra sau này nó sẽ được cưng chiều hơn cháu rồi.”

Thẩm Diệc Minh cười, “Cái này thì đúng thật, có điều ở trong lòng bác, cháu vĩnh viễn đều đứng ở vị trí thứ nhất.” An Noãn mím môi, “Bác, lời này bác chỉ nên nói ở trước mặt cháu là được rồi.” Mạc Trọng Huy đợi ở bên ngoài tòa nhà cả đêm, hắn không biết đứa bé đã ra đời chưa, không biết bấy giờ An Noãn như thế nào, nhà họ Thẩm không có một ai xuống nói cho hắn biết.


Thẩm Thần Bằng nhận được tin tức, đi đến bệnh viện

Đỗ xe xong anh ta nhìn thấy Mạc Trọng Huy đứng thẳng tắp8ở đó, anh ta không biết Mạc Trọng Huy đã đứng ở đây bao lâu

Khoảnh khắc đó, đáy lòng anh ta hơi cảm động

Anh ta cũng từng đứng thẳng tắp dưới tòa nhà Cổ Thu ở bao nhiêu lần như thế, nhưng Cổ Thụ vô cùng lạnh lùng, cho dù là giữa mùa đông, đứng dưới tầng nhà cô ấy cả đêm, cô ấy vẫn không muốn xuống gặp anh ta một lần

Cái loại giày vò, bất lực đó chỉ có đích thân trải qua mới biết nó đau khổ thế nào.

Thẩm Thần Bằng đã từng bước từng bước đến trước mặt Mạc Trọng Huy, vỗ nhẹ lên vai hắn, trầm giọng nói với hắn, “NoAn Noãn đã sinh rồi, là con trai, ba cán mốt.”

Tim Mạc Trọng Huy siết chặt9lại, hắn khàn giọng hỏi: “Bây giờ An Noãn thế nào rồi?” “Mẹ con bình an

Nhưng vì đứa bé sinh non hai tháng nên đang đặt trong lồng ấp quan sát

Bây giờ tôi vào thăm nó, có gì tôi sẽ gọi điện thoại cho cậu, cậu đi về trước đi.”

“Không, tôi đợi ở đây.”

Thẩm Thần Bằng hít sâu một hơi, “Huy, sao cậu phải khổ như vậy? An Noãn bướng bỉnh thế nào cậu cũng biết rồi, cái tính này của con bé giống hệt ba tôi, cho nên cậu cứ đi về trước đi, từ từ rồi chúng tôi sẽ nghĩ cách thuyết phục ba tôi cho cậu gặp An Noãn và đứa bé một lần

Hoặc là đợi ba tôi đi ra ngoài làm việc, chúng tôi lén cho2cậu gặp mặt một lần cũng được.”

“Tôi không đi, xe tôi đỗ ở kia, tôi lên xe ngủ một lúc, có chuyện gì cậu nhất định phải nói cho tôi biết đấy.” Thẩm Thần Bằng khẽ gật đầu, đi thẳng vào tòa nhà.

Anh ta đến phòng bệnh thăm An Noãn trước, lúc này vẻ mặt An Noãn vẫn còn hơi tái nhợt, nghe nói từ lúc An Noãn ra khỏi phòng sinh đến giờ, Thẩm Diệc Minh luôn ở bên cô, ngay cả đứa bé cũng chưa nhìn được mấy cái.

Những người khác thì gần như đều ở bên chỗ đứa bé.

“NoAn Noãn, em vất vả rồi.” Thẩm Thần Bằng ngồi xuống trước giường An Noãn

An Noãn cười lắc đầu, nói với giọng rất kiêu ngạo: “Anh đi thăm cháu chưa?2Mọi người đều nói cục cưng rất đáng yêu.” “Anh đã sớm nghe nói rồi, lát nữa anh sẽ đi thăm nó.” Lúc này Thẩm Diệc Minh đã đi thăm đứa bé, Thẩm Thần Bằng hơi do dự, mấy lần muốn mở miệng nói cho cô biết Mạc Trọng Huy vẫn ở dưới tầng, nhưng nhìn thấy nụ cười thỏa mãn trên mặt An Noãn, anh ta cũng không muốn phá hỏng


Thăm An Noãn xong, Thẩm Thần Bằng lại đi thăm đứa bé

Vẫn nói trẻ con mới sinh ra rất xấu, nhưng gen tốt thì khác, nhóc con rất trắng rất xinh

Thẩm Diệc Minh lừa mình dối người nói đứa bé giống An Noãn, nhưng Thẩm Thần Bằng cảm thấy nó như bản sao thu nhỏ của Mạc Trọng Huy, cái mũi kia, đôi môi kia thật sự giống Mạc Trọng Huy như đúc, cực kỳ giống

Nhân lúc Thẩm Diệc Minh đến phòng của An Noãn, Thẩm Thần Bằng lấy điện thoại ra chụp ảnh đứa bé

Tiết Ngọc Lan ở bên cạnh vội vàng ngăn cản, “Con làm gì thế, để ở khoảng cách xa như vậy, có thể chụp được chất lượng à?” Thẩm Thần Bằng thấp giọng nói: “Mặc kệ đi, con chỉ muốn chụp mấy bức ảnh cho Huy xem một chút, cậu ta vẫn đang đợi ở dưới tầng, cũng không biết đứng dưới đó bao lâu rồi.” Thẩm Thần Bằng nói đơn giản một câu, tất cả mọi người đều im lặng

Ông cụ Thẩm ngồi ở bên cạnh, thở dài, “Chúng ta chỉ mải ở đây nhìn đứa bé, hoàn toàn quên mất Huy rồi

Thằng bé ngốc đó lại đứng ở dưới tầng cả đêm, đây là tạo nghiệt gì không biết! Mau chụp mấy bức ảnh cho nó xem đi, khổ cho nó rồi.”

Nói ra cũng trùng hợp, đứa bé vẫn ngủ say đột nhiên tỉnh lại, khóc oa oa” hai tiếng

Ông cụ Thẩm lại thở dài, “Đứa bé đáng thương, ngay cả nó cũng thương ba.”

Tiết Ngọc Lan dụi mắt, khàn giọng nói: “Con đi khuyên Diệc Minh, đang yên đang lành tại sao phải chia rẽ hai đứa bé ân ái như vậy? Ông cụ Thẩm ngăn bà lại, “Đừng đi, bây giờ nói gì với nó cũng vô dụng.” Bọn họ đều biết, thật ra Thẩm Diệc Minh không hoàn toàn hận cách làm của Mạc Trọng Huy, trong lòng ông ít nhiều không nỡ bỏ An Noãn, Ông cụ Thẩm thức cả đêm, cơ thể chịu không nổi, con trai lớn và con trai nhỏ đưa ông cụ về nhà nghỉ ngơi trước

Đi xuống dưới, quả nhiên thấy Mạc Trọng Huy vẫn đứng ở dưới tầng, bóng dáng hắn cao lớn, qua một đêm như gầy hẳn đi

Lúc này Mạc Trọng Huy đang nhìn chằm chằm điện thoại, trong đó là ảnh Thẩm Thần Bằng mới gửi cho hắn


“Huy.” Ông cụ Thẩm đi đến trước mặt hắn, khẽ gọi một tiếng

Mạc Trọng Huy ngẩng đầu lên, trong nháy mắt đó, ông cụ thấy vành mắt hắn đỏ ửng

Loại cảm động đó khiến mắt ông cụ cũng đỏ lên

“Huy, cháu về nhà nghỉ ngơi trước đi, bác hai nó là một người bận rộn, lát nữa sẽ phải đi ra ngoài làm việc, đến lúc đó ông sẽ sắp xếp cho cháu gặp NoAn Noãn.” Mạc Trọng Huy cố gắng kéo khóe miệng lên mỉm cười, “Cám ơn ông ngoại, cháu sẽ đợi ở trên xe.” Ông cụ khẽ vỗ vai hắn một cái, thở dài, “Huy, ông hy vọng cháu có thể hiểu được cách làm của bác hai nó

Diệc Minh thật sự quá yêu NoAn Noãn, ban đầu chính mắt nhìn thấy NoAn Noãn đau khổ như vậy, là ba, ai cũng khó chấp nhận, nó cũng sợ NoAn Noãn sẽ lại bị tổn thương

Nếu như cháu có con gái, cháu sẽ hiểu người làm ba mẹ muốn con gái mình tìm được một người đàn ông yêu nó hơn chứ không muốn nó tìm được một người đàn ông nó rất yêu

Dù sao yêu sâu đậm rất dễ bị tổn thương

Năm đó lúc mẹ An Noãn vẫn còn sống, ông cũng nghĩ như thế đấy

Nhưng sau đó ông biết sai rồi, bởi vì bọn nó thà bị tổn thương cũng muốn ở bên người mình yêu

Huy, tin ông đi, sớm muộn gì bác hại nó cũng sẽ hiếu đạo lý này thôi.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận