Tình Đắng



Nhưng bây giờ nhà họ Thẩm vốn không hề chào đón hắn, thế mà hắn vẫn còn si tình như vậy.

Trương Húc thẩm thở dài trong lòng.

“Trương Húc, cậu nói xem tặng quà gì cho trẻ con mới đầy tháng là tốt nhất?” Trương Húc hơi khựng lại, sau đó nói: “Bé sắp đầy tháng rồi ạ? Thời gian trôi qua thật nhanh.” “Tôi muốn tặng cho nó món quà tốt nhất, nhưng có phải món quà tốt nhất là sự bầu bạn của cha không? Món quà này tôi không tăng nổi.” Nhìn ánh mắt mờ mịt của Mạc Trọng Huy, Trương Húc chỉ cảm thấy tim siết chặt lại

Cậu ta không hiểu tại sao tình cảm sâu đậm như vậy lại bị2từ chối vô tình

“Trương Húc, cậu ra ngoài đi, tôi muốn ở một mình một lúc.”

“Ngài Mạc, thật ra vẫn còn việc khác, mẹ ngài gọi cho tôi rất nhiều cuộc điện thoại, hy vọng ngài có thể về thăm bà ấy.” Mạc Trọng Huy đưa tay day trán, khẽ nói: “Tôi biết rồi, cậu cứ ra ngoài trước đi.” Buổi tối Mạc Trọng Huy trở về nhà, Đường Tỉnh Vi đang ngồi trên sofa làm cái gì đó

Đến gần mới nhìn thấy bà ta đang đan áo len, khoảnh khắc đó, hắn khẽ cau mày lại

“Huy, cuối cùng mẹ cũng mong được con về rồi, mau ngồi xuống đi, mẹ có rất nhiều lời muốn nói với con.”

Đường Tỉnh Vị kẻo Mạc Trong8Huy ngồi xuống, đưa đồ mình chuẩn bị như dùng bảo vật cho hắn xem, “Con xem, khoảng thời gian này mẹ ở nhà rảnh rỗi nên đan rất nhiều quần áo cho cháu


Còn có mấy cái vòng vàng này nữa, đểu là mẹ mua, chỉ là không biết lúc nào mới có thể gặp cháu

Hôm nay đã là hai mươi tám ngày rồi, qua mấy ngày nữa là đầy tháng nó nhỉ?”

“Mẹ, tuần sau là đầy tháng thằng bé, con sẽ đi tham dự lễ đầy tháng của nó.”

Trong mắt Đường Tĩnh Vi thoáng qua một tia sáng, bà ta hỏi với vẻ mong đợi: “Con có thể đưa mẹ đi thăm cháu không? Dù sao cũng là con cháu của nhà họ9Mạc ta.” Mạc Trọng Huy hơi khó xử, “Mẹ, đứa bé theo họ Thẩm”

Đường Tĩnh Vi ngây ra, “Huy, đứa bé là con cháu của nhà họ Mạc ta, tại sao lại theo họ Thẩm, con cứ thỏa hiệp như vậy à? Bây giờ người làm bà nội như mẹ đây, từ lúc đứa bé ra đời đến bây giờ thậm chí còn chưa được gặp nó một lần, nhà họ Thẩm lại quá đáng như vậy, con chưa bao giờ nghĩ đoạt lại đứa bé à?”.

Mạc Trọng Huy khẽ thở dài một cái, hắn hờ hững nói, “Mẹ, mẹ cảm thấy con có quyền gì đoạt lấy đứa bé? Mẹ cảm thấy con có thể đoạt lại đứa bé từ trong tay Thẩm2Diệc Minh à? Chuyện đến nước này, nhà họ Thẩm có thể cho con gặp đứa bé một lần là con đã thỏa mãn rồi.”

“Huy...”

Trong lòng Mạc Trọng Huy nói không hận là giả, nỗi hận này vẫn chôn sâu dưới đáy lòng, thỉnh thoảng cũng sẽ bị chạm vào

“Mẹ, con sẽ đem những thứ mẹ chuẩn bị đi, nhưng nhà họ Thẩm có nhận hay không thì con không thể bảo đảm.” Đường Tĩnh Vi thấy hắn không vui, vội vàng lấy lòng, “Huy, mẹ không có ý gì khác, mẹ chỉ thương con, mẹ biết ngày nào con cũng nhìn ảnh đứa bé, trong lòng mẹ rất khó chịu.” Mạc Trọng Huy vẫn hờ hững, nói thản nhiên: “Con về phòng trước,2mẹ đừng thức muộn quá, những thứ này chắc nhà họ Thẩm sẽ không lấy đâu.” Có thể cho hắn tham gia lễ đầy tháng của đứa bé, có lẽ đây đã là sự thỏa hiệp lớn nhất của nhà họ Thẩm rồi

Trước hôm đầy tháng một ngày, Lâm Dịch Xuyên đột nhiên đến Bắc Kinh, anh không gọi điện thoại cho An Noãn mà đi thẳng đến nhà họ Thẩm

An Noãn đang dỗ con ngủ, chuẩn bị xuống tầng rót nước uống thì thấy Lâm Dịch Xuyên đang ngồi ở phòng khách nói chuyện với bác hai

An Noãn tưởng là mắt mình có vấn đề, Lâm Dịch Xuyên đứng lên, cười chào hỏi cô: “An Noãn, đã lâu không gặp.”

Cô xông đến trước mặt anh, trầm giọng không vui chất vấn, “Lâm Dịch Xuyên, sao anh lại đến đây?”

Lâm Dịch Xuyên khẽ cau mày lại.

Thẩm Diệc Minh đứng lên, giải thích, “Là bác bảo cậu ấy qua đây đấy, lễ đầy tháng của thằng bé chỉ toàn người nhà, cháu cũng không có bạn bè gì, bác nghĩ mãi cũng chỉ có Tiểu Lâm thôi

Trước đây cháu ở Anh, cậu ấy chăm sóc cháu nhiều năm, bác vẫn chưa thật lòng cảm ơn cậu ấy, bây giờ nhân cơ hội đầy tháng đứa bé, phải cảm ơn cậu ấy cẩn thận, không có cậu ấy, có lẽ cũng không có cháu của ngày hôm nay.”

Thái độ của bác hại đối với Lâm Dịch Xuyên thay đổi lớn như vậy khiển An Noãn không kịp trở tay


“Bác hai, không phải bác nói lễ đầy tháng chỉ làm mâm cơm người nhà, không mời bạn bè sao? Cần gì phải để người khác tốn kém.” Lâm Dịch Xuyên càng cau mày chặt hơn

Thẩm Diệc Minh gắt có một tiếng, “NoAn Noãn, sao cháu có thể nói như vậy chứ, Tiểu Lâm là bạn tốt nhất của cháu, cậu ấy nên qua đây chứng kiến thời khắc hạnh phúc của cháu.” Vẻ mặt An Noãn sầm lại, cô khó chịu khẽ gằn giọng, “Bác hai, cháu rất ngốc, nhưng cháu không thể ngốc đến mức không hiểu mục đích của bác

Cháu không thích bác như vậy!”

An Noãn không uống nước, thở hổn hển chạy lên tầng.

Lâm Dịch Xuyên gần như theo sau cô lên trên, lúc đi đến phòng ngủ của An Noãn, anh hơi do dự, sau đó vẫn đi vào.

An Noãn ngồi ở trên giường, giận đến đỏ cả mặt

Anh lắc đầu tự giễu, khẽ nói: “An Noãn, anh không ngờ em lại ghét anh như vậy, yên tâm đi, lát nữa anh sẽ đi, tuyệt đối không ảnh hưởng đến tâm trạng của em.”

“Lão Lâm, em không có ý đó.” “An Noãn, anh chỉ thật lòng muốn đến thăm đứa bé, thăm em, anh thể anh không có mục đích gì khác, chỉ đơn thuần muốn chúc phúc em mà thôi.”

“Lão Lâm, em thật sự không có ý đó, anh bị bác hai em lợi dụng rồi.” Lâm Dịch Xuyên khẽ cười, “An Noãn, anh luôn nhớ ngày dự sinh của em, cho dù lần này bác hai em không gọi điện thoại cho anh, anh vẫn sẽ theo ngày dự sinh của em đến Bắc Kinh, chỉ là sợ đến lúc đó anh đến thì con em đã được hai tháng rồi.” Nhìn thấy vẻ mặt tự giễu của Lâm Dịch Xuyên, trong lòng An Noãn cảm thấy hơi áy náy, vừa rồi cô chỉ lo tức giận bác hai, lại khiến Lâm Dịch Xuyên hiểu lầm

“Lão Lâm, em thật sự không ghét anh

Khoảng thời gian này cũng luôn muốn báo tin vui với anh, nhưng em sợ anh sẽ tới đây, sợ anh lo lắng cho em

Thật đó, anh đã làm cho em đủ nhiều rồi, em không muốn thêm phiền phức cho anh nữa


Lần này bác hai em tìm anh qua đây, thật ra là có mục đích, bởi vì ngày mai Mạc Trọng Huy sẽ đến, bác hai em...”

Lâm Dịch Xuyên cười khẽ, “Hóa ra em chỉ sợ Mạc Trọng Huy hiểu lầm

An Noãn, nếu như không bỏ được anh ta như vậy, tại sao không dứt khoát ở bên nhau đi?”

An Noãn cúi đầu xuống, khẽ nói, “Không phải là em sợ anh ta hiểu lầm, mà là em không thích bác hại em lợi dụng anh.”

“Nói như vậy là em vẫn đang nghĩ cho anh à?”

An Noãn cúi đầu không nói gì.

“Anh có thể đi thăm em bé không?”

Lúc này An Noãn mới cười, ngẩng đầu lên, “Được ạ.”

An Noãn đưa anh đến phòng em bé, em bé đang ngủ say trên cái giường nhỏ

Cả tháng này, gần như mỗi ngày một khác, An Noãn đã không có cách nào tưởng tượng ra được tay chân nhỏ bé của nó lúc mới sinh ra nữa rồi, lúc đó y như đổ giả, chạm vào là vỡ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận