Tình Đắng



Đi lên tầng, An Noãn không đi vào phòng ngủ mà đứng ngay ở đầu cầu thang, lạnh lùng hỏi, “Có chuyện gì thì nói ở đây đi.” Mạc Trọng Huy cười lạnh, “Em sợ anh làm gì em? Ngay cả ở riêng với anh cũng không dám?” An Noãn bị chọc tức, bước chân nặng nề đi về phía phòng ngủ, Mạc Trọng Huy đi theo sau cô, vừa đi vào phòng ngủ, hắn đã giơ chân đá cửa phòng đóng lại

An Noãn còn chưa kịp phản ứng, hắn đã dùng cánh tay mạnh mẽ ôm cô vào trong lòng

“Mạc Trọng Huy, đồ vô sĩ!” Dùng kế khích tướng từng bước đưa cô vào phòng ngủ, hắn thật sự có ý xấu, nhưng hắn cũng chỉ đơn thuần muốn ôm cô mà thôi

“An Noãn, anh2bảo đảm không làm gì em, cho anh ôm em một lúc, một lúc thôi là được rồi.”

An Noãn bị hắn dùng sức ẩn đầu vào lòng, cô quát: “Mạc Trọng Huy, buông tôi ra!” “Ôm một lúc, một lúc thôi là được rồi.” Hắn đã quên mất bao lâu không chạm vào cô, gần như sắp quên mất mùi hương trên người cô, cho dù biết làm như vậy cô sẽ càng ghét mình hơn, hắn cũng phải tham lam ôm cô thêm một lúc.

“An Noãn, rốt cuộc anh phải làm gì thì em mới chịu tha thứ cho anh, thật sự cái gì anh cũng có thể làm, em đừng đối xử với anh như vậy được không?”

Giọng hắn vô cùng hèn mọn

Giọng An Noãn lạnh lùng vang lên trong lòng Mạc Trọng Huy,8“Mạc Trọng Huy, tôi không nghĩ là đến bây giờ anh vẫn không hiểu, tôi không giận anh, không trách anh, chỉ là cảm thấy đoạn tình cảm này khiến tôi quá mệt mỏi, mệt mỏi cả về thể xác lẫn tinh thần


Tôi rất hưởng thụ cuộc sống độc thân bây giờ, tự do, thoải mái, tôi không cần cả ngày lo lắng liệu người nhà anh có thích tôi không, liệu người nhà anh có đột nhiên làm ra chuyện cực đoan gì phản đối chúng ta hay không

Mạc Trọng Huy, tôi không muốn có áp lực tâm lý như thế nữa, anh hiểu chứ?”

Mạc Trọng Huy khẽ buông cô ra, đặt hai tay lên vai cô, “An Noãn, anh nói rồi, mẹ anh đã không phản đối chúng ta nữa, giữa chúng ta cũng9không còn bất cứ trở ngại nào cả

Em không thể quá ích kỷ, em thoải mái, tự tại rồi, vậy con trai của chúng ta thì sao? Chẳng lẽ em muốn nó sống trong một gia đình đơn thân từ nhỏ à? Tình yêu thương của người ba là vô cùng cần thiết trong quá trình trưởng thành của con

An Noãn, anh cầu xin em, vì con, chúng ta hãy làm hòa đi, được không?”

An Noãn vẫn lạnh lùng, hờ hững nói: “Đứa bé lớn lên ở nhà họ Thẩm, nó sẽ được tình yêu vây quanh, sẽ không thiếu tình yêu

Mạc Trọng Huy, ban đầu lúc biết tôi mang thai, anh không vì con mà bất chấp tất cả

Bây giờ cũng xin anh đừng mang con ra làm cái cớ.”

Mạc Trọng Huy vô cùng tức2giận, không nhịn được gắt nhẹ: “Nói cho cùng em vẫn trách anh vì chuyện lúc trước

An Noãn, em đổi vị trí mà suy nghĩ đi, nếu như trong trận đấu tranh chính trị đó, bác hai em thua ba anh, lựa chọn con đường không có lối về đó, em vẫn có thể thản nhiên đối mặt với anh, chấp nhận anh sao? Cho dù quan hệ của anh và ba anh thế nào thì ông ấy vẫn là người thân nhất của anh, nhất thời anh khó mà chấp nhận được, không biết nên đối mặt thế nào, chẳng lẽ không thể tha thứ sao?”.

“Đúng vậy, hai nhà Thẩm - Mạc từ đầu đến cuối đều đối lập như thế, tôi có thể hiểu được cách làm của anh

Đổi lại là tôi, tôi cũng2sẽ làm giống anh

Cho nên, Mạc Trọng Huy, chuyện đã như vậy rồi, chúng ta đừng cưỡng cầu phần tình cảm này nữa

Lúc nhỏ con, chỉ cần bác hai tôi không ở nhà, anh có thể đến thăm nó

Nhưng tôi tin chắc rằng anh cũng không yêu nó đến vậy đâu.” Mạc Trọng Huy nổi giận, gào lớn, “Em có ý gì? Đó là con trai anh, kết tinh tình yêu của chúng ta, sao anh lại không yêu nó! Tất cả tương lai của anh đều sẽ để lại cho nó hết tất cả những gì bây giờ anh cố gắng cũng đều là vì nó.” An Noãn khẽ thở dài, mệt mỏi nói, “Đủ rồi, Mạc Trọng Huy, anh đừng nói trước nữa, không ai biết tương lai sẽ xảy ra cái gì cả

Có lẽ có một ngày anh lại có tình yêu của mình, kết hôn sinh con, có lẽ con trai của chúng ta sẽ trở thành phiền phức của anh.”


Mặt Mạc Trọng Huy xanh lét, hắn dùng sức nghiến răng, gằn từng chữ tự giễu nói, “An Noãn, anh không ngờ ở trong lòng em, anh lại là người như vậy

Tình cảm mười mấy năm, anh tưởng là chúng ta đã có thể thấu hiểu được nhau

An Noãn, ai cũng có lúc mệt mỏi, anh rất sợ có một ngày ngay cả anh cũng cảm thấy mệt mỏi, mất đi dũng khí cố gắng theo đuổi, giữa chúng ta sẽ chẳng còn gì cả.” An Noãn hừ lạnh một tiếng, “Giữa chúng ta đã sớm kết thúc rồi.”

Mạc Trọng Huy đã tức giận không muốn tranh cãi nữa, hắn khẽ thở dài, nhẹ giọng nói, “Mẹ anh đan cho con mấy bộ quần áo, còn có giày nữa, anh để hết trong phòng em bé.” “Lần sau bảo mẹ anh đừng làm nữa, con tôi không thiếu những thứ này, ba bác gái đã chuẩn bị rất nhiều rồi.” Mạc Trọng Huy lạnh lùng nói: “Cho dù thế nào cũng là một chút tâm ý của mẹ anh, bất luận em có muốn thừa nhận hay không, nó vẫn là con cháu của nhà họ Mạc

Hy vọng em đừng nuốt lời, sau này lúc nào anh cũng có thể đến thăm con.”

Mạc Trọng Huy nói xong xoay người rời khỏi phòng ngủ của cô, đến phòng em bé ở bên cạnh

Đứa bé được bể xuống một lúc đã ngủ, Đậu Nhã Quyên đưa nó lên trên, nhà họ Thẩm có cả đội nhân viên chuyên môn chăm sóc em bé

Mạc Trọng Huy đuổi hết bọn họ đi, chỉ muốn ở riêng với con một lúc.

Đứa bé trên giường nhỏ đang ngủ rất say, vừa rồi khách khứa dưới tầng vì lấy lòng nhà họ Thẩm nên ai cũng nói nó giống ông cụ Thẩm

Bản lĩnh của những kẻ khua môi múa mép nịnh hót trong giới này thật sự làm người ta xấu hổ

Mạc Trọng Huy giơ tay sờ khuôn mặt nhỏ bé non nớt của đứa bé, cái mũi này, cái miệng này, thậm chí cả đôi lông mày, khuôn mặt này đều cực kỳ giống hẳn


Nó hoàn toàn là một bản sao thu nhỏ của hắn, hình như huyết thống thật sự là thứ kéo dài sinh mạng

Hắn đột nhiên nghĩ đến đứa bé không có duyên phận kia, nếu như năm đó nó có thể đến cái thế giới này, có phải cũng giống y hệt Đinh Đinh bây giờ không.

Hắn thật sự không phải là một người ta có trách nhiệm, đứa bé đầu tiên không có duyên phận rời đi cũng là do hắn

Bây giờ đứa bé này khỏe mạnh đến với cái thế giới xinh đẹp này, nhưng hắn lại chẳng bầu bạn được với nó, cũng không biết trong tương lai còn có cơ hội hay không

Hẳn rất rõ tính An Noãn, bướng bỉnh, cố chấp, chuyện cô đã nhận định gần như sẽ không thể thay đổi được nữa

Mạc Trọng Huy không biết mình đã ở trong phòng em bé bao lâu, đứa bé đột nhiên mở mắt ra, đôi mắt tròn xoe nhìn chằm chằm hắn, không khóc cũng không quấy

Hắn cảm thấy trái tim mình như sắp tan ra, hắn giơ tay bể lấy đứa bé, nhóc con lại cười với hắn

Thẩm Thần Bằng đi vào gọi hắn xuống ăn cơm, nhìn thấy cảnh tượng này, Mạc Trọng Huy từ trước đến nay lạnh lùng không cảm xúc đang dùng đủ mọi cách để trêu cho đứa bé cười

Bình thường nhóc con này rất lạnh lùng, mỗi lần Thẩm Thần Bằng bể nó, nó đều khóc oe oe, không ngờ thấy ba nó lại cười.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận