Tình Đắng



""/ Đây là biểu hiện của việc hắn đang cực kì giận dữ

“Mạc Trọng Huy, anh dựa vào cái gì mà lại muốn quyết định cuộc sống của tôi?” Mạc Trọng Huy lạnh lùng liếc nhìn cô, hắn chất vấn bằng giọng lạnh tanh: “Nếu hôm nay Khâu Minh Huy bảo em phải ngủ với hắn, em cũng sẽ làm theo à?”

An Noãn cuồng loạn gào lên: “Anh coi tôi là cái gì? Tôi hạ tiện như vậy à?” Mạc Trọng Huy nghiêng người qua, ép cô ngồi vào ghế rồi nắm chặt cằm của cô: “An Noãn, em ở nhà họ Thẩm sống quá an nhàn đúng không? Thế cho nên mới dùng mọi cách để làm ra mấy chuyện này? Em có biết Khấu Minh Huy là hạng người gì không? Hôm nay nếu không phải anh kịp thời2chạy tới thì có mười em cũng chơi không lại hắn.”

An Noãn nghiêng đầu sang một bên.

Mạc Trọng Huy siết chặt cằm cô, kéo đầu cô lại

“Mạc Trọng Huy, giờ anh hài lòng chưa? Để cho tôi chật vật như vậy chính là điều anh muốn phải không?”

“An Noãn, em hoàn toàn không biết ai mới là người thật tâm đối với em!”

“Anh muốn nói anh là người thật tâm đối với tôi à?” An Noãn hừ lạnh

“Chỉ tiếc là tôi không hề cảm nhận được điều đó.”

Mạc Trọng Huy cúi người khóa môi cô, cắn mạnh.

Người phụ nữ này luôn có bản lĩnh bức hắn phát điện, hắn không tin cô không nhìn thấy trái tim hắn.

An Noãn cũng cắn lại, cô cắn mạnh, cho đến khi trong miệng hai người lan tỏa mùi máu tươi, Mạc Trọng Huy9mới buông lỏng cô ra

“Mạc Trọng Huy, thả tôi xuống.” Mạc Trọng Huy đảo mắt, khởi động xe.

“An Noãn, anh có thể dung túng cho em đi làm việc dù chưa hết thời gian ở cữ, đi xông pha vào cái mà em gọi là sự nghiệp, nhưng không có nghĩa là anh có thể dễ dàng tha thứ cho việc em đi ăn cơm, uống rượu cùng thằng đàn ông khác, thậm chí là...” An Noãn nhìn hắn, cô lạnh lùng nói: “Tiếp đi, Mạc Trọng Huy anh nói tiếp đi, còn cả lên giường nữa phải không?” Mạc Trọng Huy đưa tay nhẹ nhàng vuốt tóc cô: “Được rồi, đừng nổi cáu nữa, người phải tức giận bây giờ hẳn là anh mới đúng.” An Noãn mệt mỏi dựa lưng vào ghế ngồi, ánh mắt cô liếc nhìn6ra ngoài cửa sổ, nhìn cảnh bên đường không ngừng lao vút qua trước mắt mình

“Mạc Trọng Huy, có rất nhiều thứ không thể quay trở về như cũ được, vì sao anh còn không hết hi vọng?” “An Noãn, tốt nhất em nên ngậm miệng lại cho anh, đừng để anh lại tức giận.” Mạc Trọng Huy lái xe đến một nhà hàng tư nhân, hắn giúp cô tháo dây an toàn.

“Xuống xe.”

“Một mình anh vào ăn đi, tôi không đói.”

Mạc Trọng Huy nhíu mày, cưỡng ép kéo An Noãn xuống xe.

Một bàn đầy thức ăn ngon nhưng cô lại không muốn ăn

Mạc Trọng Huy bắt cô ăn rất nhiều, sau đó cô chạy vào toilet và nôn ra hết.

“Mạc Trọng Huy, có rất nhiều thứ cưỡng cầu là không thể được, anh ép tôi ăn quá nhiều, tôi0cũng sẽ chỉ phun ra

Tình cảm cũng thế, anh càng ép tôi, tôi càng không có khả năng yêu anh giống như lúc trước

Đưa tôi về nhà đi, tôi nhớ con.” Mạc Trọng Huy đưa Án Noãn về nhà, xe của hắn tiến vào biệt thự nhà họ Thẩm mới đột nhiên phát hiện xe của Thẩm Diệc Minh đỗ ở bên ngoài

“Xe của bác hai, Mạc Trọng Huy, là xe của bác hai!”

An Noãn vô cùng khẩn trương, tay cô bám mạnh vào tay hắn

Mạc Trọng Huy hơi nhíu mày, nắm chặt lấy tay cô, nói thật nhỏ: “An Noãn, dù sao cũng phải đối mặt với chuyện này, anh không thể nào trốn tránh bác hai em cả đời được, anh cũng không muốn mỗi lần đều phải lén lút đến thăm con trai.”

Mạc Trọng Huy xuống xe,7đi vào nhà trước.

Trong phòng khách nhà họ Thẩm, Thẩm Diệc Minh đang ngồi nghiêm chỉnh trên ghế sofa, sắc mặt của ông xám xanh lại, trông vô cùng tức giận

Những người khác trong nhà họ Thẩm đúng cách xa ông, không ai dám lên tiếng, tất cả đều liên tục nháy mắt với Mạc Trọng Huy

Mạc Trọng Huy không hề sợ hãi mà đến đứng trước mặt Thẩm Diệc Minh.

Đúng lúc này An Noãn đi vào phòng, cô gọi: “Bác hai.”

Thẩm Diệc Minh híp mắt nhìn về phía An Noãn, cây roi trong tay ông quất mạnh lên bàn trà, ông gầm lên: “An Noãn, cháu to gan lắm, cánh cứng cáp rồi nên dám lừa bác ra ngoài đi làm lâu như vậy, có phải bình thường bác quá chiều cháu, nên bây giờ cháu không còn coi ai ra gì nữa phải không?” “Bác hai, cháu không rõ cháu đi ra ngoài làm việc có cái gì không đúng, cháu chỉ muốn đi làm công việc có thể nuôi sống chính mình, cháu không thể nào cứ sống phụ thuộc vào nhà họ Thẩm cả đời được.” Thẩm Diệc Minh giận quá mà cười: “Tốt, muốn rời khỏi nhà họ Thẩm hả, bây giờ cháu mang theo con cháu cút đi cho bác! Để bác xem cháu làm thế nào để vừa làm việc, vừa chăm con hả?”

An Noãn cắn môi, đứng im không nhúc nhích.

“Không có khả năng đó thì cũng đừng có học người ta làm người phụ nữ thành đạt làm gì, cháu có từng thấy người phụ nữ thành đạt nào chưa hết tháng ở cữ đã chạy ra ngoài làm việc không? An Noãn, chắc do bác chiều hư cháu rồi

Từ nay về sau, cháu ở nhà cho bác, không cho phép di đâu hết!”

“Bác!”

“Còn có rất nhiều chuyện bác còn chưa tính sổ với cháu đầu, lên lầu trông con đi.”

An Noãn liếc mắt sang Mạc Trọng Huy, cô nói với Thẩm Diệc Minh: “Bác hai, hôm nay cháu tình cờ gặp Mạc Trọng Huy ở nhà hàng, anh ta tiện thể đưa cháu về nhà thôi.” Thẩm Diệc Minh giận dữ: “Tốt lắm, lúc này còn dám nói đỡ cho nó

Xem ra ngày nào nó cũng đến đây thăm con nên cháu cảm động rồi hả?” Tiết Ngọc Lan bước lên kéo cánh tay Thẩm Diệc Minh, bà nói: “Noãn Noãn không biết rõ tình hình đâu, là do mấy người chúng tôi tự quyết định đấy, ông có muốn phạt thì phạt chúng tôi đi

Ngày nào Noãn Noãn cũng đi làm, làm sao con bé biết được trong nhà xảy ra chuyện gì.” Thẩm Diệc Minh vung tay đẩy Tiết Ngọc Lan sang một bên

Ông ở bên ngoài liên tục làm việc lâu như vậy vì muốn có mấy ngày trở về chơi với cháu

Ông chẳng thể nghĩ tới chuyện người nhà của ông lại giấu giếm ông nhiều như vậy, để An Noãn đi làm, còn để Mạc Trọng Huy ngày nào cũng tới thăm thằng bé.

“Nếu bác mà về chậm thêm một tháng thì có phải hai đứa cũng tái hôn luôn rồi không?”

“Bác, không như bác nghĩ đâu ạ, anh ta tới là để thăm con thôi.” Thẩm Diệc Minh quất một roi mạnh lên bàn trà, ông quát to: “Giờ thì lại muốn được thăm con cơ đấy, thể lúc cháu mang thai thì nó đã làm gì? Bảo cháu đoạn tuyệt quan hệ với nhà họ Thẩm thì nó mới có thể gặp cháu

Người nhà họ Thẩm tôi ti tiện như thế từ khi nào mà hổ đến là đến, bảo đi là đi

Nếu lúc trước đã không hiểu được thế nào là quý trọng thì bây giờ đừng mơ tưởng còn cơ hội

Mạc Trọng Huy, thử đem sự kiên định của cậu khi đó ra đây xem nào!”

An Noãn cắn răng, to gan nói: “Bác hai, chắc là bác cảm thấy lúc trước bác đã hạ mặt mũi đi cầu xin anh ta mà anh ta không cho bác mặt mũi nên mới luôn ghi nhận phải không?”

Thẩm Diệc Minh chỉ vào mũi An Noãn và nói: “Đi lên, cút ngay lên lầu!”

“Cháu không đi!”

“Được, vậy hôm nay bác phải đánh luôn cả hai đứa chúng mày.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui