Tình Đắng



Mãi đến sáng sớm hôm sau thằng bé mới hạ sốt

An Noãn thở phào nhẹ nhõm, xuống tầng ăn sáng

Ông cụ Thẩm nhìn thấy bọn họ như vậy, không nhịn được nói: “Đối với một đứa bé, có ba mẹ mới là hoàn chỉnh nhất, ông ngoại thích nhìn thấy hai đứa giúp đỡ lẫn nhau

Chỉ cần hai đứa đồng tâm hiệp lực thì không có khó khăn gì có thể lật đổ hai đứa được.”

An Noãn không nói gì, cúi đầu ăn sáng.

“Noãn Noãn, trải qua chuyện đêm qua chắc cháu cũng đã có thể cảm nhận được trong một gia đình vẫn cần có người đàn ông làm trụ cột

Huy là một người đàn ông có trách nhiệm, nó sẽ bảo vệ cháu và con

Người làm ba mẹ nên coi con là điều2quan trọng nhất, làm như thế nào là tốt nhất cho con thì nên làm như vậy.”

An Noãn vẫn im lặng.

“Cháu ăn sáng xong thì đi gọi Huy xuống ăn đi

Nó bể con cả một đêm, cho dù là sắt thép đi chăng nữa cũng sẽ mệt


Có điều, chúng ta đều có thể nhìn ra được Huy yêu đứa bé này nhiều thể nào.”

An Noãn vội vàng ăn một chút rồi chạy lên tầng.

Lúc này thằng bé đã tỉnh giấc, rất yên tĩnh nằm trong lòng Mạc Trọng Huy, hình như không còn sức lực gì,

“Mạc Trọng Huy, anh xuống dưới ăn sáng đi, để tôi bế con cho.”

Mạc Trọng Huy đang chuẩn bị đưa con cho An Noãn thì thằng bé lại đáng thương khóc lên.

Trái tim Mạc Trọng Huy thắt lại, khẽ cười9nói: “Bỏ đi, để anh bể con thì hơn, mặc dù là con trai nhưng lúc bị bệnh vẫn sẽ yếu đuối.”

“Mẹ bế con không được sao?” Mạc Trọng Huy một tay bế con, một tay khác kéo lấy An Noãn, cười nói: “Em ghen với con à?”

An Noãn vùng vẫy ra khỏi lòng hắn, chạy xuống tầng

Ông cụ Thẩm nhìn thấy cô tức giận đi từ trên tầng xuống liền hỏi: “Sao thế này? Thằng bé đâu?” “Nó không cần cháu, chỉ cần Mạc Trọng Huy thôi.” Ông cụ cười lớn: “Chậc chậc, trẻ con cũng biết nhìn người, biết ba nó thương nó nhất.” “Chẳng lẽ cháu không thương nó sao?”An Noãn không phục nói

Ông cụ cười nói: “Nói thật lòng thì Huy biết dỗ trẻ con hơn cháu.” An Noãn bĩu môi6không nói gì

Được Mạc Trọng Huy chăm sóc, thằng bé đã nhanh chóng cười đùa, vui vẻ, hoạt bát trở lại

Nhìn thấy con như vậy, An Noãn thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy đám mây đen trên đầu đã dần tan đi nhường lại chỗ cho ánh nắng tươi đẹp

Mạc Trọng Huy vẫn luôn an ủi bên tai cô, trẻ con ốm là chuyện bình thường, nhưng An Noãn vẫn khó chịu, nhìn thấy con ốm yếu, cô chỉ muốn chịu đựng đau đớn thay cho con

Bữa tối, thằng bé nằm ngủ say sưa trong lòng Mặc Trọng Huy

Đậu Nhã Quyên ở dưới tầng gọi mọi người ăn cơm

“Mạc Trọng Huy, đặt cục cưng lên trên giường để bác trông cho, cháu xuống ăn cơm đi.” cả bữa sáng và bữa trưa Mạc Trọng Huy0đều không ăn gì, bất cứ ai muốn bể thằng bé hắn cũng đều không đồng ý

Cho dù thằng bé ngủ rồi hắn cũng không chịu buông tay

“An Noãn, em đi ăn cơm đi, anh không đói, để anh trông con.” “Con đã ngủ say như vậy rồi, anh đặt con lên giường không sao đâu, chúng ta cùng đi xuống dưới ăn cơm đi.” Mạc Trọng Huy do dự một lúc, sau đó nhẹ nhàng đặt con lên trên giường lớn

Vừa rồi tỉnh dậy thằng bé khóc ầm ĩ một trận, bây giờ ngủ rồi, nhất thời không thể tỉnh ngay được


Hai người cùng nhau xuống tầng, Đậu Nhã Quyên chuẩn bị một bàn đẩy thức ăn

“Huy, cháu đã mệt một ngày một đêm rồi, ngay cả nước cũng không uống

Cháu chiều con như7vậy, sớm muộn gì thằng bé cũng sẽ bị chiếu hư mất.” Mạc Trọng Huy cười, khẽ nói: “Cháu không chiều nó thì chiều ai, vả lại nó đang bị bệnh nên cần cháu.” “Noãn Noãn, cháu nghe thấy chưa, có một người ba tốt như vậy, đây đúng là phúc của thằng bé.” Từ đầu đến cuối An Noãn vẫn cúi đầu không nói gì

Đậu Nhã Quyên thăm dò: “Huy, hôm nay cháu ở lại đây đi, để tiện chăm sóc thằng bé.” Mạc Trọng Huy nhìn An Noãn, tất cả mọi người đều đang đợi phản ứng của cô

An Noãn vẫn ngồi ăn, không hề nói gì.

Ông cụ Thẩm nhìn thấy thế, vội ra lệnh: “Cứ như vậy đi, hôm nay cháu ở lại đây

Ông nhiều tuổi rồi, không có tinh thần và thể lực mà đêm chăm sóc thằng bé được

Noãn Noãn lại là thân con gái, cháu là ba đứa bé, cháu phải chịu khổ nhiều hơn.” Mạc Trọng Huy cảm kích nhìn ông cụ, thuận theo lời ông cụ: “Ông ngoại, ông nói đúng, cháu sẽ ở lại để chăm sóc thằng bé.” Vừa ăn xong cơm, ông cụ đã nói: “Hai đứa lên trên chăm thằng bé đi

Tối nay không phải ở bên ông, ông cũng chuẩn bị đi nghỉ ngơi đây.” An Noãn lên trên tầng trước.

Đậu Nhã Quyên vỗ vai Mạc Trọng Huy: “Cháu phải nắm chặt lấy cơ hội này, thằng bé chính là khả năng chuyển biến của hai đứa

Lúc này An Noãn rất yếu đuối, cháu hãy ở bên cạnh nó, nó sẽ cảm động.”

Mạc Trọng Huy cảm kích, cười nói: “Cháu cảm ơn bác.”

“Cảm ơn gì chứ, các bác đều ủng hộ cháu

Nhớ lấy, giải quyết được An Noãn cháu cũng sẽ giải quyết được bác hai nó, bởi vì bác hai nó chỉ nghe lời nó thôi.”


Mạc Trọng Huy gật đầu, cũng đi lên tầng

Lúc này An Noãn đang đo nhiệt độ cho thằng bé, cái nhiệt kế lạnh ngắt nhét vào dưới nách làm thằng bé khế ngọ nguậy

Mạc Trọng Huy vội vàng đi đến nhẹ nhàng dỗ thằng bé

Thằng bé lại ngủ say.

Hắn sờ lên trán thằng bé, an ủi An Noãn: “Chắc không sốt nữa rồi.”

Quả nhiên nhiệt độ đã trở lại bình thường, An Noãn lại thở phào nhẹ nhõm.

“Trẻ con là như vậy, rất dễ bị bệnh, chăm sóc tốt thì sẽ khỏi rất nhanh.” An Noãn cúi đầu, tự trách: “Đểu tại tôi, tại tôi cho con ngừng bú từ lúc con còn nhỏ như vậy, tôi không phải là một người mẹ tốt.” Mạc Trọng Huy khẽ nhíu mày, khoác vai cô, an ủi: “Không phải anh đã nói rồi sao? Không liên quan đến em, thời tiết thay đổi thất thường, trẻ con dễ bị bệnh, sao lại trách em được chứ? Ngoan nào, đi tắm rồi lên ngủ với con đi.” An Noãn nghe lời chạy đi tắm rửa

Lúc cô ra ngoài đã nhìn thấy Mạc Trọng Huy ngồi ở đầu giường, vô cùng chăm chú nhìn thằng bé với vẻ mặt dịu dàng

Cô thậm chí không dám lên tiếng, sợ phá vỡ mất khoảnh khắc đẹp đẽ này

Nhưng Mạc Trọng Huy đã nhìn thấy cô, hắn nhẹ nhàng đi đến bên cô, ôn tồn nói: “Anh lau tóc giúp em.” An Noãn hơi ngẩn ra, cảm thấy như chuyện rất xa xôi.

Trong lúc cô ngây người, Mạc Trọng Huy đã cầm lấy cái khăn bông khô trên tay cô, vô cùng nhẹ nhàng lau tóc giúp cô.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận