Tình Đắng



Cháu rất muốn ở bên cạnh anh ta, cùng anh ta vượt qua những

ngày tháng đau khổ đó, nhưng anh ta không cho cháu cơ hội

Bác, mọi người chỉ cảm thấy cháu đang giận anh ta, nhưng không có ai biết khoảng thời gian đó cháu sợ hãi sẽ mất anh ta đến nhường nào

Những ngày tháng đó đểu đã qua rồi, cháu thật sự không muốn quay lại nữa

Bây giờ mỗi lần mẹ và cô anh ta nhìn thấy cháu đều mỉa mai cháu, làm nhục cháu

Cháu cũng không muốn khiến anh ta kẹt giữa cháu và người nhà anh ta nữa

Cháu thật sự đã sợ rồi

Sinh mệnh ở trong mắt người nhà anh ta là thứ rất đơn giản.”

“Noãn Noãn, bác có thể hiểu được tâm trạng của2cháu

Cháu biết tại sao mọi người lại hy vọng cháu và Huy quay lại với nhau không, bởi vì trên thế giới này cháu sẽ không thể tìm được người nào yêu cháu hơn nó

Mười mấy năm yêu nhau, bác cũng biết, cháu sẽ không thể nào quyết một lòng đi yêu một người khác giống như Huy được


Noãn Noãn, yêu thì dễ, để sống được với nhau mới khó

Hai người ở bên nhau cần phải quý trọng nhau, cháu hãy nghĩ cho kĩ đi

Chuyện tình cảm mọi người có ép cháu thể nào cũng vô dụng, cháu phải tự nghe tiếng nói từ con tim mình.”

Chỉ một ngày không gặp được thằng bé mà Mạc Trọng Huy ngồi trong phòng làm việc như người mất hồn.

Trợ lý Trương phát9hiện ra tâm tư của hắn, hỏi: “Ngài Mạc, sao hôm nay anh lại không đến nhà họ Thẩm? Anh không nhớ con à?” Trương Húc chọc đúng vào nỗi đau của hắn, Mạc Trọng Huy trợn mắt lườm cậu ta, đứng dậy đi ra khỏi phòng làm việc.

Hắn lái xe một cách vô định trên đường, bất giác lại đi trên con đường dẫn đến nhà họ Thẩm

Hắn cảm thấy bản thân mình thật là vô dụng, không có chút chỉ khi nào cả

Nhưng nghĩ lại thì cần gì phải so đo quá nhiều với người phụ nữ của mình như vậy

Chẳng nhẽ hắn thật sự muốn đấu với An Noãn, xem ai có thể tương ngạnh hơn sao? Đúng lúc này, tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang6lên, là Đường Tỉnh Vi gọi đến

Hắn ấn nút nghe, giọng Đường Tĩnh Vi có chút yếu ớt: “Huy, là mẹ đây, hôm nay mẹ cảm thấy rất không thoải mái, con có thể về nhà với mẹ không?”

Mạc Trọng Huy dừng xe lại, thấp giọng trả lời: “Được ạ, con sẽ về ngay.”

Trên đường về nhà họ Mạc, hắn gọi điện cho bác sĩ điều trị chính

Bác sĩ vội vàng đến nhà họ Mạc gần như cùng lúc với Mạc Trọng Huy

Đi vào trong nhà, hắn nhìn thấy Cung Chủ Nhi lại cũng ở đó

Nhìn thấy cô ta, hắn cau mày lại

Bác sĩ tiến hành kiểm tra bình thường cho Đường Tĩnh Vi, đề nghị bà ta đến bệnh viện để tiến hành kiểm tra kĩ hơn, đồng thời0nói với bà ta rằng loại bệnh này có liên quan rất lớn với cảm xúc

Đường Tỉnh Vĩnằm ở trên giường, sắc mặt không được tốt lắm, dáng vẻ rất yếu ớt.

“Huy, mẹ không sao, mẹ chỉ muốn được gặp cháu thôi.” Mạc Trọng Huy khẽ nhíu mày.

“Người bà nội như mẹ thật đáng thương, từ khi cháu trai ra đời chưa được gặp nó lần nào.” Mạc Trọng Huy khẽ thở dài, thấp giọng nói: “Mẹ, đợi mẹ khỏe rồi con sẽ đưa mẹ đến nhà họ Thẩm gặp cháu.” Đường Tinh vi tự giễu nói: “Mẹ đi gặp cháu còn phải đến nhà họ Thẩm à? Mẹ ghét nhất là đi đến nhà họ Thẩm, cả đời này mẹ đều không muốn đến nhà họ Thẩm nữa.” Mạc7Trọng Huy càng cau mày chặt hơn

Cung Chủ Nhi không nhịn được nói xen vào: “Mạc Trọng Huy, tại sao anh lại không đưa con về cho bác gặp? Chẳng lẽ ngay cả điều này mà vợ cũ của anh cũng không đồng ý à?” Mạc Trọng Huy lạnh lùng liếc cô ta, khiến Cung Chủ Nhi không dám nói thêm gì nữa

Đường Tĩnh Vi nằm ở trên giường mắng hắn: “Con đừng có lườm Chủ Nhi như vậy


Trên thế giới này không có ai tốt với mẹ hơn Chủ Nhi đâu

An Noãn ở bên con lâu như vậy nhưng chưa từng hiểu thuận với người mẹ chồng này, lần nào cũng chỉ làm mẹ tức giận

Khí chất là do bẩm sinh, nhưng tố chất thì là do sự dạy dỗ của gia đình và giáo dục mang đến, suy cho cùng An Noãn là đứa con gái còn chưa tốt nghiệp đại học, lại không có gia giáo...”

“Mẹ!” Mạc Trọng Huy lạnh lùng ngắt lời bà ta: “Mẹ không thoải mái thì nghỉ ngơi đi ạ.” Đường Tĩnh Vi lắc đầu: “Mẹ mới chỉ mới nói cô ta hai câu mà con đã không vui rồi

Thôi bỏ đi, con trai nuôi lớn lớn rồi cũng không phải là con của mình nữa, câu này quá đúng

Mẹ đi ngủ đây, con đưa Chủ Nhi về nhà giúp mẹ

Đúng rồi, Chủ Nhi đã chăm sóc mẹ cả một ngày, nó vẫn chưa ăn gì, con mới nó đi ăn giúp mẹ.”

Mạc Trọng Huy cau mày lại: “Mẹ, con ở nhà với mẹ, để tài xế đưa cô ta về đi.”

“Không được!” Đường Tỉnh Vị kích động “Mẹ nhờ con giúp chút việc cũng không được à? Nếu như hôm nay con không mời Chủ Nhi đi ăn thì sau này con cũng đừng về nữa, mẹ sẽ coi như không có đứa con trai này

Chủ Nhi tốt với mẹ như vậy, con mới nở đi ăn một bữa thì có làm sao?”

Mạc Trọng Huy lái xe đưa Cung Chủ Nhi rời khỏi nhà họ Mạc, cả đường đi vẻ mặt hắn đều lạnh lùng.

Cung Chủ Nhi cắn môi, thấp giọng nói: “Anh Mạc, hay là anh đưa em về thẳng khách sạn đi? Em không làm chậm trễ thời gian của anh nữa.” Mạc Trọng Huy không thèm để ý, tập trung lái xe

Hắn tùy tiện chọn một nhà hàng, dừng xe lại

Cung Chủ Nhi không ngờ hắn lại đưa mình đi ăn thật, trong lòng cô ta vô cùng kích động


“Anh Mạc, thật sự không làm chậm trễ thời gian của anh chứ?” Mạc Trọng Huy vẫn không nói gì, đi thẳng xuống xe

Cung Chủ Nhi cũng vội vàng xuống xe, nơm nớp lo sợ đi phía sau hắn, rồi lại chạy đến bên cạnh hắn.

Thật ra hôm nay trong lúc ăn tối với Đường Tĩnh Vi, cô ta đã nói bóng gió một câu: “Nếu như anh Mạc có thể về, chúng ta ăn cùng nhau thì thật tốt.”

Chính vì câu nói này mà Đường Tĩnh Đi liền gọi ngay điện thoại cho Mạc Trọng Huy.

Cung Chủ Nhi cảm thấy mình đã cược đúng rồi, xem ra Đường Tĩnh Vi vẫn rất có sức ảnh hưởng với Mạc Trọng Huy

Hai người ngồi ở trong nhà hàng, Mạc Trọng Huy đẩy menu đến trước mặt Cung Chủ Nhi, mặt không cảm xúc nói: “Thích ăn gì thì tự gọi đi.” Cung Chủ Nhi cũng không ngại, chọn mấy món ăn đơn giản, không đến mức quá khó coi trước mặt hắn

“Em vào phòng vệ sinh một chút.” Cô ta nói lịch sự rồi rời đi

Một lúc sau quay lại, Cung Chủ Nhi đã thấy Mạc Trọng Huy đang kẹp điếu thuốc trên tay nhưng chưa châm lửa

Đây là lần đầu tiên cô ta nhìn thấy Mạc Trọng Huy hút thuốc, cô ta phát hiện mình đã vô phương cứu chữa rồi, ngay cả dáng vẻ cầm thuốc của hắn cô ta cũng cảm thấy thật là manly

“Anh Mạc, anh có thể hút thuốc, em không để ý đâu.” Mạc Trọng Huy châm điếu thuốc, từ đầu đến cuối vẫn không hít hơi nào, điếu thuốc cứ cháy hết trên tay hắn như vậy

Điếu thuốc cháy hết, đồ ăn cũng được dọn lên đủ

Cung Chủ Nhi vừa ăn rất thục nữ, vừa tò mò hỏi: “Anh Mạc, anh không ăn chút nào sao?” Mạc Trọng Huy đơn giản “Ừ” một tiếng, sau đó nhìn ra ngoài cửa sổ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận