Tình Đắng



Mạc Trọng Huy cúp điện thoại, vẻ mặt hắn vô cùng phức tạp

An Noãn không nhịn được mà hỏi: “Cô của anh gọi cho anh là có chuyện gì sao?” “Từ khi bị anh đuổi ra khỏi nhà, bà ta vẫn luôn sống trong nhà Cung Chủ Nhi, giờ Cung Chủ Nhi lộ đuôi cáo ra, đuổi bà ta ra khỏi căn hộ nên bây giờ đang ngủ đầu đường xó chợ, không có nhà để về.”

“Sao Cung Chủ Nhi xấu tính vậy?” An Noãn buột miệng mắng.

Mạc Trọng Huy nhíu mày nhìn cô.

“Thế nào, tôi nói sai à? Lúc trước cô ta lợi dụng có của anh tiếp cận anh, giờ không còn giá trị lợi dụng nữa thì đá văng ra ngoài

Tôi nói cô ta không tốt, anh tức giận đúng không?” Mạc Trọng Huy2phụt cười: “Anh chỉ thấy hơi kinh ngạc vì sao giọng điệu của em nghe lại hơi chua vậy nhỉ?”

“Giọng ai chua, cô ta là cái thá gì, còn lâu tôi mới ghen với cô ta.”

Mạc Trọng Huy cưng chiều kéo cô vào trong ngực mình: “Ngoan, thừa nhận ghen cũng không có gì cả, nhưng đúng là em không cần thiết phải ghen, vì anh đã bị em ăn sạch sành sanh rồi, trong mắt nào còn có thể nhìn thấy được người khác.”

An Noãn tránh thoát ra khỏi ngực của hắn, cô nói nghiêm túc: “Mạc Trọng Huy, dù sao đó cũng là cô của anh, anh đi giúp bà ta một chút đi.” “Anh không đi, bà ta đã từng ức hiếp em như thế, bảo anh bây giờ làm sao phải giúp bà9ta chứ?” “Mạc Trọng Huy, nói thế nào thì đây cũng là cô của anh, anh không thể không quan tâm đến bà ta được.” Mạc Trọng Huy suy nghĩ rồi lầm bầm: “Trừ khi em đi với anh, nếu không một mình anh không đi đâu.”


“Mạc Trọng Huy, anh...”

“Mặc kệ bà ta, bà ta có ngày hôm nay là do tự làm tự chịu, chúng ta ngủ đi.”

Mạc Trọng Huy ôm An Noãn lên giường, còn mình thì nằm xuống bên cạnh cô

An Noãn nằm mãi là không tài nào ngủ được

Trước mắt cô cứ hiện ra cảnh Mạc Bạch Linh một mình đáng thương ngồi ở đầu đường

“Mạc Trọng Huy, tôi đi với anh.” Lông mày của Mạc Trọng Huy nhíu chặt, hắn ngạc nhiên: “An Noãn, bà ta đã từng tổn thương em mà.”6“Không đề cập đến chuyện trước kia nữa, dù sao bà ta cũng là người nhà của anh.” Mạc Trọng Huy thì thầm: “Vì sao em có thể dễ dàng tha thứ cho người nhà của anh, mà cứ mãi không chịu tha thứ cho anh?” An Noãn hung dữ nguýt hắn một cái

Qua một lúc lâu, cô mới không mặn không nhạt nói một câu: “Bởi vì những người đó không phải là người mà tôi quan tâm.” Mạc Trọng Huy ngây người, lập tức ôm chặt lấy cô từ phía sau lưng

“An Noãn, vợ yêu, anh xin lỗi, anh sẽ không bao giờ làm tổn thương em nữa.” “Đủ rồi, đừng nói nhiều như vậy, chúng ta nhanh đi tìm cô của anh đi.”

Trên đường đi, An Noãn hơi nghi hoặc, hỏi: “Chẳng lẽ cô0anh đã nghèo đến mức ngay cả tiền vào khách sạn cũng không có?”

“Bà ta vốn cũng không có tiền riêng, lại không muốn đi làm, còn rất thích sĩ diện nữa

Bà ta hay ganh đua so sánh với đám phu nhân nhà giàu khác nên làm sao không tiêu nhiều tiền cho được

Hiện tại, khách sạn kém một chút thì bà ta không muốn ở, khách sạn hạng sang thì không trả nổi tiền.”

An Noãn nhếch miệng, nói: “Tôi có thể hiểu được, người luôn quen sống trong nhung lụa, lớn lên trong cái giới này, chắc không có mấy ai là không sĩ diện nhỉ?” Hai người tìm được Mạc Bạch Linh ở khách sạn năm sao của Mạc thị, lúc này bà ta đang cãi nhau với lễ tân của khách sạn

Từ xa họ7đã nghe thấy giọng nói choe chóe của Mạc Bạch Linh: “Đây là khách sạn của cháu tôi, tôi là cô của Mạc Trọng Huy, vì sao tôi không thể ở đây?” “Thật xin lỗi, không có dự dặn dò của ngài Mạc, chúng tôi không dám tự tiện làm chủ ạ

Bà muốn đặt phòng tổng thống thì trước hết phải đưa tiền đặt cọc, nếu không chúng tôi không thể giải quyết thủ tục cho bà, hi vọng bà đừng làm khó dễ chúng tôi.”

“Tôi ở khách sạn của cháu tôi mà còn cần trả tiền sao?”


Nhân viên lễ tân tinh mắt thấy được Mạc Trọng Huy, cô ta dùng ánh mắt cầu cứu hướng về phía Mạc Trọng Huy: “Ngài Mạc.” Lưng Mạc Bạch Linh lạnh toát, bà ta không dám quay đầu đối mặt với hắn, rất sợ Mạc Trọng Huy sẽ nhục mạ bà ta ở trước mặt nhiều người

Mạc Trọng Huy bước thẳng tới, dạy dỗ cho nhân viên lễ tân một trận: “Các cô không biết cô ấy là cố của tôi à? Cô tội vào ở khách sạn còn cần đưa tiền đặt cọc?” Mạc Bạch Linh không thể tin vào tai của mình, xoay người lại, bà ta nhìn thấy Mạc Trọng Huy và An Noãn.

Nhân viên lễ tân bị Mạc Trọng Huy dạy dỗ, vội vàng nói: “Thật có lỗi, ngài Mạc, chúng tôi sẽ làm thủ tục ngay.” “Không cần, phạt các cô tiền thưởng tháng này, về sau hai mắt nhở tinh lên.”

Mạc Trọng Huy nói thế không thể nghi ngờ là cho Mạc Bạch Linh mặt mũi rất lớn, bà ta kích động đến mức không nói được ra lời.

“Cô, đi theo cháu”

Mạc Trọng Huy ôm An Noãn đi phía trước, Mạc Bạch Linh xách vali theo sát phía sau

Lên xe của Mạc Trọng Huy, Mạc Bạch Linh mới nói bằng giọng rất nhỏ: “Huy, cháu muốn đưa cô đi đâu?” “Cháu và An Noãn có một căn hộ nhỏ có thể cho cô mượn, sắp xếp chỗ ở xong, cô có thể tìm một công việc ở gần đây để nuôi sống chính mình.” An Noãn đưa chìa khóa cho Mạc Bạch Linh, bà ta do dự một lúc lâu mới nhận lấy

Mạc Trọng Huy lái xe đưa Mạc Bạch Linh đến một tòa chung cư cao cấp, đây là căn hộ hắn để không ở Bắc Kinh

Vào trong, Mạc Bạch Linh cảm thấy rất hưng phấn, nơi này còn xa hoa hơn rất nhiều so với căn hộ của Cung Chủ Nhi

“Huy, cảm ơn cháu đã đối tốt với cô như vậy, cô biết là cháu sẽ không quá tàn nhẫn với cô mà.”

Mạc Trọng Huy nói thản nhiên: “Vồn cháu cũng không có ý định quan tâm tới cô, bởi vì cô đã từng nhục mạ con trai cháu là con hoang, cô còn vô số lần mỉa mai, nhục mạ An Noãn, Cô biết rõ An Noãn là người cháu yêu nhất trên đời này, nhưng cô không hề tôn trọng cháu một chút nào

Nhưng hôm nay, Noãn Noãn bảo cháu nhất định phải tới tìm cô, cô ấy vẫn luôn hiền lành tốt bụng như vậy, cháu không hiểu vì cái gì mà các người cứ luôn không nhìn thấy cô ấy tốt nhỉ?


Mạc Bạch Linh liếc nhìn An Noãn, ánh mắt bà ta hơi phức tạp.

“Cô nhìn cháu lớn lên từ nhỏ, hẳn phải biết tính tình của cháu

Nếu không phải vì Noãn Noãn thì cháu nhất định sẽ không tới tìm cô, để mặc cho cô tự sinh tự diệt

Cháu và An Noãn đã bàn bạc rồi, chúng cháu có thể tặng cho cô căn hộ này, nhưng cuộc sống tương lai phải tự mình cố gắng

Cô còn trẻ, có thể tìm một công việc nuôi sống mình, học cách sống như người bình thường.”

“Huy, cô..

cô chưa từng làm việc bao giờ, cháu cũng không thiếu tiền, cháu có thể...” “Xin lỗi, cháu không có nghĩa vụ phải nuôi cô, đưa cho cô căn hộ này đã là giới hạn cuối cùng của cháu, hi vọng cô tự lo liệu cho tốt.” Mạc Trọng Huy cùng An Noãn rời khỏi căn hộ.

Trên đường trở về, An Noãn trêu chọc hắn: “Mạc Trọng Huy, anh càng ngày càng biết làm người đấy, căn hộ đó là thuộc về một mình anh, tại sao lại nói nó là kết quả sau khi thương lượng với tôi?”

“Em là vợ anh, của anh chính là của em.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận