Tình Đắng



""/ “Vậy tại sao anh lại đổi xe với Mạc Trọng Huy?” “Nhiều xe thể thao quá, đột nhiên không muốn đi nữa, An Noãn, em đừng tự cho mình là đúng nữa đi.” An Noãn bình tĩnh lại, ngồi xuống cạnh anh: “Đổi xe cũng được, nhưng anh phải đồng ý với em một chuyện.” “Anh đổi xe với nó, sao phải đồng ý điều kiện của em? Chuyện này không liên quan đến em.” “Em không đồng ý, Mạc Trọng Huy dám đổi xe cho anh sao?” “Em!” Thẩm Thần Bằng tức điên lên: “Em, Mạc Trọng Huy cưới em đúng là tổn phước tám đời.” An Noãn đắc ý: “Anh ấy không nói vậy, anh ấy nói cưới được em chính là hạnh phúc lớn nhất2đời này của anh ấy.” Thẩm Thần Bằng nhếch miệng, xem thường mà nói: “Nói đi, chuyện gì?” “Bác gái muốn anh đi gặp một cô gái, con gái nhà họ Chung, em đã từng gặp ở một bữa tiệc, dáng dấp rất xinh đẹp, lại đơn thuần, là tuýp người anh thích

Ngày mai anh đến gặp cô ấy, xe sẽ đưa cho anh, được chứ?” Thẩm Thần Bằng nhắm mắt lại, nói từng chữ: “Em nói thật à? Miễn phí sao? Mạc Trọng Huy đồng ý chưa?” An Noãn khoa trương: “Anh nói đùa à, việc em quyết còn cần anh ấy đồng ý sao?” Thẩm Thần Bằng bắt tay cô: “Thành giao!”

Về đến phòng, An Noãn dương dương đắc ý nói với Mạc Trọng Huy, Mạc9Trọng Huy nghe xong lòng đau như cắt, nhưng không dám phàn nàn cô nửa lời

Nghĩ lại lại cảm thấy vui

Bọn họ đều nói hắn cưng chiều làm hư An Noãn, nhưng hắn lại cảm thấy cô gái này đã trưởng thành rất nhiều

Sau khi sinh Đông Đông, cô đã nghỉ việc, cùng hắn ở nhà chăm sóc con cái

Cô còn thay người trong nhà chia sẻ lo lắng, trong đó chuyện của Thẩm Thần Bằng là chuyện cô quan tâm nhất.

*****

Hơn một giờ đồng hồ sau Đồng Hiểu mới về đến nhà trọ, từ xa đã thấy một chiếc xe thể thao quen thuộc đấu trước cửa

Bước chân của cô chần chừ, Chương Lâm Vân nhìn thấy cô, vội chạy đến

Anh đặt hai tay lên vai cô,6giọng nói vừa tức giận vừa nhẫn nhịn: “Đồng Hiểu, tại sao lại tránh anh? Vì anh nên chuyển đến chỗ vắng vẻ này sao?” Đồng Hiểu đẩy tay anh ra, lạnh lùng nói: “Thật xin lỗi, chuyện của tôi không liên quan đến anh, tôi nói rồi, tôi không muốn nhìn thấy anh nữa, hi vọng anh đừng làm tôi khó xử.” “Đồng Hiểu, em vì Hân Văn nên cự tuyệt anh sao? Chuyện tình cảm không phải cứ nói là có thể được, phải có cảm xúc

Người anh yêu là em, người anh chọn cũng là em, bắt tôi miễn cưỡng ở cạnh Hân Văn, cả ba chúng ta đều không hạnh phúc.”

Đồng Hiểu cười lạnh: “Anh Chương, anh hiểu lầm rồi, tôi từ chối anh0không phải vì Hân Văn, mà vì tôi không yêu anh.”

Nói xong cô đi về phía tầng hầm.

Đang mở cửa, Chương Lâm Vân chạy đến giữ tay cô lại: “Em ở nơi như thế này sao? Đồng Hiểu, anh không biết vì sao em lại bướng bỉnh như thế này? Đi cùng anh, sống những ngày tốt đẹp không được sao? Nhất định phải hành hạ mình như thế này sao?” “Buông tay!” Giọng của cô lạnh thêm mấy phần

“Hôm nay không nói rõ anh sẽ không buông tay

Đồng Hiểu, em nói cho anh biết, em từ chối anh có phải vì Hân Văn không? Cô nhìn thẳng vào mắt anh ta, nói từng chữ rõ ràng: “Không phải.” “Vậy thì vì sao?”

“Vì tôi không yêu anh!”

Mắt Chương7Lâm Vân đỏ lên: “Đừng nói mấy lời này, anh không tin

Đồng Hiểu, anh nói cho em biết, cho dù em dùng mọi cách để từ chối anh, thì anh và Hân Văn cũng không đến với nhau

Anh và cô ấy lớn lên từ nhỏ cùng nhau, nếu có tình yêu thì đã có từ lâu rồi

Nhưng cho đến giờ bọn anh vẫn không ở bên nhau vì anh không yêu cô ấy

Anh vẫn cho rằng cuộc đời anh sẽ như vậy, chờ đến tuổi sẽ nghe theo sự sắp xếp của người lớn trong nhà, kết hôn với Hân Văn

Nhưng ông trời lại để anh gặp em, từ lần đầu tiên nhìn thấy em, anh biết người anh yêu chính là em

Đồng Hiểu...”

Đồng Hiểu nhíu lông mày

“Đồng Hiểu, đừng trốn tránh anh nữa, em đến Bắc Kinh học, ở lại đây làm việc, không phải vì muốn tìm người Bắc Kinh sao? Anh có thể thỏa mãn tất cả những gì em muốn

Đồng Hiểu, đi với anh.” “Hân Văn không nói cho anh biết sao? Tôi vẫn luôn có bạn trai.” Chương Lâm Vân lùi về sau một bước, nói: “Không, em nói dối, bên cạnh em không hề có người đàn ông nào cả.” “Đó là vì người yêu tôi đang ở nước ngoài, anh ấy sắp đi du học về rồi, đến lúc đó chúng tôi sẽ kết hôn.”

Nhìn ánh mắt tổn thương của Chương Lâm Vân, Đồng Hiểu không đành lòng, không muốn nói nữa, mở cửa đi vào

Cửa đóng, cô dựa lưng vào vách tường, nhắm mắt lại, trong lòng co rút đau đớn

Không phải vì Chương Lâm Vân mà vì một người đã không còn tồn tại

Tình yêu đối với cô quá xa xỉ

Thẩm Thần Bằng nằm trên giường mãi không ngủ được, cầm chìa khóa xe An Noãn ra ngoài hóng gió

Anh Lái xe vô định

Thật ra cuộc sống về đêm của anh rất phong phú, một nhóm mấy người bạn thân cùng đi du học về, hầu như tối nào cũng cùng đánh bài uống rượu tán gái

Anh lái xe đến nhà hàng ăn đêm đã hẹn, vào trong phòng VIP

Vừa mở cửa đã nghe thấy bên trong có người say khướt nói: “Dựa vào cái gì tôi yêu cô như thế, cô lại không thèm để ý đến tôi?” Những người khác cười vang một trận.

Lâm à, cậu yếu đuối quá! Đối với loại phụ nữ không ngoan, chỉ cần trực tiếp kéo lên giường làm chuyện cần làm, gạo nấu thành cơm, xem về sau cô ta còn dám bỏ cậu không! Phụ nữ không phải rất dễ đối phó sao, một khi để cô ta thành người của cậu, sau này sẽ rối rít đi theo cậu, đến lúc đó cậu muốn bỏ cô ta cũng không bỏ được ấy chứ!”

Lại một trận cười vang

“Câm hết con mẹ các cậu lại đi! Đồng Hiểu không phải loại phụ nữ mấy người nói.” Nghe thấy cái tên này, Thẩm Thần Bằng không tự chủ nhíu mày, đẩy cửa phòng ra

Mọi người nhìn thấy anh đều vồn vã: “Ồ, cậu hai Thẩm đến.” Mặc dù đều là bạn lớn lên cùng nhau, nhưng trong nhóm này cũng có phân chia cao thấp nghèo hèn

Với quan hệ của nhà họ Thẩm, đương nhiên Thẩm Thần Bằng sẽ nằm trong nhóm người cao quý, đi đến đâu cũng có nhiều người vây quanh

Thẩm Thần Bằng ngồi xuống ghế sofa, lập tức có người mang rượu đến

Anh khoát tay, người kia hiểu chuyện đi ra.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui