Tình Đắng



Đêm nào anh cũng ở quán rượu uống với mấy anh em đến sáng rồi mới về chung cư của mình

Đối mặt với ngôi nhà vừa to vừa rộng, sâu trong lòng anh luôn có cảm giác trống rỗng.

Các bạn của anh đều biết anh thích cô gái đơn thuần, cũng đều biết anh đã từng chọn Cổ Thu, luôn có người bắt chước theo cách làm này, tìm một đám sinh viên thanh thuần cho anh chọn.

Trước kia thỉnh thoảng Thẩm Thần Bằng sẽ vẫn phối hợp với bọn họ, chọn vui đùa một chút

Nhưng khoảng thời gian này anh luôn ngồi một mình một góc uống rượu giải sầu.

Đám người kia tinh ranh, Cốc Dật cố ý nói với Chương Lâm Vấn: “Lầm này, cậu dẫn bạn gái của cậu ra2ngoài chơi chút đi.”

Chương Lâm Vân hừ giọng: “Tôi làm gì có bạn gái.” “Đừng có giả vờ nữa, cái người tên Đồng Hiểu đó, lần trước cậu uống rượu say còn lẩm bẩm gọi tên người ta nữa.” Quả nhiên, lúc anh ta nhắc tới Đồng Hiểu, bóng người hờ hững trong góc hơi ngẩn ra.

Chương Lâm Vân tức giận gầm lên: “Cô ấy không phải là bạn gái tôi!” “Lâm, cậu kém thật đấy, ngay cả một cô gái nhỏ cũng không giải quyết được, làm sao ra ngoài lăn lộn được hả?” Chương Lâm Vân tức giận, đây là một lần thua thảm nhất trong đời anh ta

Cô gái đó nhất định phải vạch rõ giới hạn với anh ta, ngay cả mời cô ăn bữa cơm cũng khó hơn9lên trời


“Lâm, cậu gọi cô ấy qua đây đi, các anh em sẽ cua để giúp cậu.” Chương Lâm Vân thở dài: “Đồng Hiểu không phải là kiểu con gái như các cậu tưởng tượng đầu, không ai cua đổ được cô ấy cả.” Cốc Dật khoa trương nói: “Tôi không tin, cái thời buổi này có người phụ nữ nào là các anh em không tán được

Hôm nay cậu có bản lĩnh thì tìm người đến đây, tôi nhất định sẽ giải quyết giúp cậu

Cùng lắm thì chuốc say đưa lên giường của cậu.” Thẩm Thần Bằng đập chai rượu trong tay xuống đất, đứng vụt lên

Tất cả mọi người bị giật mình, Cốc Dật càng khẳng định suy đoán trong lòng mình hơn

“Thẩm thiếu, sao thế? Cậu đã đi đó hả?6Vẫn còn tiết mục nữa mà

Mấy cô gái hôm nay tìm đến rất thuần khiết.”

Thẩm Thần Bằng lạnh lùng liếc anh ta một cái, giọng nói lạnh như băng: “Cậu giữ lại từ từ hưởng thụ đi.” Sau khi Thẩm Thần Bằng rời đi, tất cả mọi người đều há hốc mồm

“Dạo này Thẩm thiểu làm sao thể, Cốc, cậu trêu đến cậu ấy rồi à?” Cốc Dật khó chịu, hừ lạnh: “Tôi đâu dám động vào cậu ấy, nhất định là cô gái nào chọc giận cậu ấy rồi.” Thẩm Thần Bằng lái xe, không muốn về chung cư quạnh quẽ, không muốn về nhà họ Thẩm rối loạn, lại lái xe một tiếng đến khu chung cư cũ nát của Đồng Hiểu

Anh ở bên ngoài khu dân cư rất lâu, cuối0cùng vẫn lái vào, lấy điện thoại ra bấm số của cô

“Xin chào, cho hỏi là ai vậy?” Nghe thấy giọng nói trong trẻo của cô, lửa giận của Thẩm Thần Bằng tiêu tan hết, anh khẽ gằn giọng: “Thẩm Thần Bằng.” Đầu kia hơi khựng lại: “Anh Thẩm, xin hỏi có chuyện gì không?” “Thẩm Thần Bằng!” Anh gần như gầm lên

Đầu kia im lặng rất lâu, sau đó bình tĩnh nói: “Nếu như không có chuyện gì, tôi cúp điện thoại đây.”

“Tôi đang ở bên ngoài, em ra dây đi.” “Anh Thẩm, đã muộn thế này rồi, tôi không tiện.”

“Tôi đợi em.”

Thẩm Thần Bằng nói rồi cúp điện thoại.

Anh ở bên ngoài đợi cô phải đến nửa tiếng, cô mới đi từ nhà để xe ra

“Anh Thẩm, anh có chuyện gì7không?” Tiếng “anh Thẩm” kia nghe rất lạnh nhạt, Thẩm Thần Bằng thật muốn bóp chết cô


Anh trầm giọng nói: “Lên xe” Đồng Hiểu nhìn đồng hồ đeo tay, thấp giọng nói: “Bây giờ đã muộn lắm rồi.” “Ngày mai là cuối tuần, hình như em không cần đi làm đúng không?” Đồng Hiểu cười khẽ: “Vậy tôi cũng không cần phải lên xe của một người đàn ông xa lạ lúc muộn thế này

Anh Thẩm, có mấy lời tôi nghĩ là tôi đã nói rất rõ ràng rồi, tôi không phải là kiểu con gái tùy tiện, hy vọng anh có thể tha cho tôi.” Thẩm Thần Bằng mở cửa xuống xe

Thân hình cao lớn của anh phủ lên người cô, khiến cô cảm thấy áp lực

“Đồng Hiểu, em nói đi em muốn cái gì, tôi đều cho em cả, em ở bên tôi đi.” Đồng Hiểu cười lạnh: “Xin lỗi, tôi không muốn thử gì hết.”

Thẩm Thần Bằng đầm lên xe, gầm khẽ: “Anh thật sự không tin trên thế giới này có người không muốn cái gì cả

Em tự ra giá đi, bao em một năm bao nhiêu tiền, hoặc là một lần bao nhiêu tiền?”

Đồng Hiểu nghiến răng, quay người đi

Thẩm Thần Bằng tiến lên túm lấy cổ tay cô, khẽ kéo một cái, kéo cô vào trong lòng mình.

“Thẩm Thần Bằng, buông tay!”

Anh khẽ cong khóe miệng lên: “Cuối cùng không gọi tôi là anh Thẩm nữa rồi à? Đồng Hiểu, hóa ra em cũng có cảm xúc

Có phải tôi nhắc đến tiền làm tổn thương lòng tự trọng của em rồi không? Vậy được, tôi không nhắc nữa, chỉ cần em ở bên tôi, cái gì tôi cũng thỏa mãn cho em cả.”


“Buông tay!”

Thẩm Thần Bằng vẫn không chịu buông ra

Lần đầu tiên tiếp xúc với cô ở khoảng cách gần như vậy, anh phát hiện cảm giác mềm mại và mùi thơm trên người cô làm anh chìm đắm

“Đồng Hiểu, tôi thật sự rất có hứng thú với em, theo tôi đi, cái gì tôi cũng có thể cho em được.” Đồng Hiểu giãy giụa trong lòng anh, gầm lên: “Thẩm Thần Bằng, anh buông tay ra!” Thẩm Thần Bằng không những không buông tay, ngược lại còn cúi xuống hôn lên môi cô.

Mỗi cô mềm mềm, ngọt ngào, mùi vị vô cùng tuyệt diệu, anh không nhịn được muốn tiến sâu hơn

Đầu lưỡi trượt vào trong, cô lại rất phối hợp mở miệng ra, nhưng một giây tiếp theo cô cắn mạnh một cái

Anh đau đớn khom người lại.

Đồng Hiểu nhân cơ hội này, dùng sức đẩy anh ra, chạy về nhà

Mùi máu tanh lan ra trong miệng Thẩm Thần Bằng, có lẽ cô gái này đã dùng hết sức cắn anh.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận