Tình Đắng



“Bác đã nói là nó nhỏ như vậy đừng đưa đi nhà trẻ rồi, sao cháu cứ không nghe? Mấy cô giáo trong trường học dù sao cũng là người ngoài, có thể chăm sóc thằng bé như chúng ta ở nhà được không? Hôm nay bác hai cháu về đây, ông ấy mà nhìn thấy thằng bé bị thương thế này nhất định sẽ đau lòng chết mất. Đến lúc đó thế nào ông ấy cũng đi tìm hiểu xem là cái cô giáo nào không chịu trách nhiệm...”

Thẩm Thần Bằng vừa cất xe xong, nghe Tiết Ngọc Lan nói thể bèn gắt gỏng: “Mẹ, mẹ nói gì thế? Mỗi mình cháu mẹ đi đứng không cẩn thận bị ngã một cái còn phải bắt cô giáo người ta phụ trách ạ, chẳng lẽ là2muốn đuổi cô giáo đó ra khỏi trường?”

Khóe miệng An Noãn giật một cái, cái tên này quả nhiên vẫn bảo vệ cho Đồng Hiểu lắm. Tiết Ngọc Lan cũng hơi nguôi giận, bà làu bàu: “Mẹ chỉ nói một chút thôi mà, con kích động như vậy làm gì?”

“Con không thích nhìn cái kiểu không thèm nói đạo lý của mấy người đấy!” Nói rồi Thẩm Thần Bằng đi thẳng lên tầng. Anh phát hiện mình đúng là điên thật rồi, tại sao phải nói chuyện thay cô nhóc đó. Anh biến thái như vậy đấy, mình có thể tùy ý bắt nạt cô, nhưng lại không cho phép người khác bắt nạt cô. Đến cùng là ai bắt nạt ai nhỉ! Tối hôm đó Thẩm Thần Bằng không ăn cơm ở nhà mà lái7xe đi ra ngoài.


Lái xe đến quán bar bạn bè hay tụ tập, nhìn những người đàn ông và đàn bà ra ra vào vào nơi đó, bọn họ hoặc đang ôm chặt, hoặc đang làm hành động thân mật với nhau, bỗng nhiên đứng ở giữa, anh lại cảm thấy mình không thuộc về nơi này. Lái xe rời đi, nhưng anh lại không biết nên đi đâu.

Thành phố này lớn như thế, bạn bè anh nhiều như vậy, nhưng giờ phút này lại không có một ai có thể ở bên cạnh làm bạn với anh, lắng nghe những lời tâm sự trong lòng anh.

Bất tri bất giác anh vẫn đi đến chỗ ở của Đồng Hiểu. Sợ làm cô sợ hãi, đến trước cửa tầng hầm của gara, anh mới cầm điện thoại9gọi cho cô. Cửa ở đây có hiệu quả cách âm rất kém, anh có thể nghe thấy tiếng chuông điện thoại đang reo lên trong phòng.

Đồng Hiểu do dự một lúc lâu mới ấn nút nghe, cô khách sáo chào hỏi: “Anh Thẩm, xin chào.” “Tôi đang ở bên ngoài, mở cửa đi.” Đồng Hiểu giật mình, cô nhìn xuyên qua ô cửa sổ nho nhỏ ra bên ngoài, quả nhiên thấy chiếc Bentley của anh đang đỗ ở phía trước. Cô mở cửa, chưa kịp có phản ứng gì thì Thẩm Thần Bằng đã ôm chầm lấy cô, xoay người đè cô lên vách tường. “Thẩm Thần Bằng, anh làm cái gì đấy!” Anh nâng cằm cô lên, rồi cúi người ngậm lấy môi cô. Mặc kệ kết quả như thế nào, giờ khắc5này anh đã không muốn tiếp tục lừa gạt mình nữa, chỉ muốn tuân theo trái tim mình mà thôi. Đồng Hiểu sao có thể là đối thủ của anh, cô bị hôn đến mức sắp ngạt thở. Sau nụ hôn, hơi thở của họ đều rối loạn, Thẩm Thần Bằng chứng trán mình vào trán cô, nói với giọng đắc ý, “Đồng Hiểu, ngoại trừ anh ra, em chưa từng hôn người khác đúng không?”

Đồng Hiểu đẩy anh ra, xoay người sang chỗ khác, cô lạnh lùng nói: “Thẩm Thần Bằng, anh đừng tự cho mình là đúng, tôi có bạn trai cũ đấy.” Thẩm Thần Bằng cười khẽ, “Thật sao? Không phải là đối tượng mà em thầm mến đấy chứ? Đến hôn cũng không biết, em bảo tôi phải tin tưởng việc em3có bạn trai cũ như thế nào?”

Mặt Đồng Hiểu đỏ như bị hỏa thiêu. Thẩm Thần Bằng đi tới, ôm chặt lấy eo cô từ sau lưng. “Đồng Hiểu, làm bạn gái của anh đi, anh đã cố gắng nhưng không thể quên được em.” Cô cũng không biết mình đồng ý với anh như thế nào, ngày hôm ấy rõ ràng cô không nói gì cả, nhưng anh lại nói là cô đã đồng ý. Từ đó về sau anh bắt đầu quấn quít lấy cô. Tối nào cũng chạy tới tìm cô, đuổi thế nào cũng không đi. Trước kia bữa tối của Đồng Hiểu rất đơn giản, có khi chỉ cần một bát mì cũng xong. Nhưng bây giờ ngày nào Thẩm Thần Bằng cũng đến ăn chực, hôm nào ít đồ ăn anh còn phàn nàn.

Hôm nay Đồng Hiểu đến tháng, cô chẳng muốn làm bất cứ cái gì cả, lúc tan tầm cô đi mua mì ăn liền ở siêu thị tiện lợi bên ngoài khu nhà. Vốn chỉ định cầm một hộp, nhưng khi đi đến quầy thu ngân, cô hơi do dự rồi vẫn quay trở lại lấy thêm một hộp nữa. Đến giờ tan tầm là Thẩm Thần Bằng lại chạy thẳng về nhà của Đồng Hiểu, nhìn thấy trên bàn ăn có hai hộp mì, Đồng Hiểu thì nằm ở trên giường, sắc mặt không được tốt lắm.

Anh đi tới, đưa tay sờ lên trán cô kiểm tra, “Em làm sao vậy, không thoải mái à?”


Đồng Hiểu dùng sức đẩy tay anh ra, “Đừng đụng vào em, em đang đến tháng. Thẩm Thần Bằng, anh đi đi, tối hôm nay em không nấu cơm đâu.”

“Có hai hộp mì ăn liền, có phải một hộp là chuẩn bị cho anh không?”

Đồng Hiểu không nói gì, lúc này cô đang bị đau bụng đến mức toàn thân toát mồ hôi.

Thẩm Thần Bằng ngồi xuống giường, đau lòng hỏi: “Đau lắm hả?”

“Không sao, lần nào cũng bị đau như thế này, em quen rồi, anh mau đi đi, hôm nay em không có tâm trạng chơi với anh đâu.”

Thẩm Thần Bằng bĩu môi, “Em đau đến thế này làm sao anh đi được? Đồng Hiểu, để anh đưa em đến bệnh viện nhé, gặp bác sĩ để xem có cách nào giảm đau không.”


Đồng Hiểu lắc đầu, “Em chẳng muốn đi đâu cả, chỉ muốn ngủ một giấc thôi, ngủ xong là khỏe lại ngay.” “Ăn gì đã rồi ngủ, em muốn ăn gì để anh gọi điện thoại bảo người ta mang tới.” Đồng Hiểu khoát tay, mệt mỏi nói: “Không cần đâu, em chẳng muốn ăn cái gì cả.” Thấy dáng vẻ này của cô, lòng anh đau như bị kim đâm. Anh nằm xuống bên cạnh cô. Đồng Hiểu kinh hãi, “Thẩm Thần Bằng, anh muốn làm gì?”

Anh nhẹ nhàng sờ lên tóc cô và cười nói: “Yên tâm đi, anh không phải là cầm thú, anh ôm em ngủ, chờ em ngủ rồi anh sẽ đi về.” Thẩm Thần Bằng không cho cô cự tuyệt mà kéo cô lại, bàn tay anh nhẹ nhàng đặt lên bụng cô. Khoảnh khắc này, vành mắt Đồng Hiểu đỏ lên. Cô không hiểu, vì sao mỗi lần ở thời điểm cô chật vật nhất, anh đều sẽ ở bên cạnh cô. Cô không hiểu, vì sao mỗi lần cô cảm động đều là do anh.

Anh khẽ vuốt bụng cô, lòng bàn tay anh rất ấm áp như có thể truyền đến nơi sâu nhất trong trái tim cô.

Lồng ngực anh quá ấm áp, bất tri bất giác cô quên đi đau đớn, nặng nề ngủ thiếp đi. Hôm sau Đồng Hiểu tỉnh dậy nhìn thấy Thẩm Thần Bằng vẫn còn trong nhà mình, thân hình cao lớn của anh nằm trên chiếc sofa nhỏ, không cân đối chút nào. Đồng Hiểu vén chăn lên, xuống giường, Thẩm Thần Bằng mẫn cảm tỉnh lại. “Đồng Hiểu, sao em dậy sớm vậy?”

Cô kéo bước chân nặng nề đi tới phòng vệ sinh. “Em còn phải đi làm, sắp trễ rồi.” Thẩm Thần Bằng cười, nói đùa: “Hôm nay em không cần đi làm, tối hôm qua anh đã gọi cho hiệu trưởng, xin phép giúp em rồi.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận