Tình Đắng



Đồng Hiểu có cảm giác khó thở.

Chung Hân Nhiến nhướng lông mày lên, nói nghiêm túc: “Đồng Hiểu, em là bạn thân nhất của em gái chị, chị thấy em đơn thuần như thế nên chị sẽ dạy em. Ở bên cạnh loại người như cậu chủ Thẩm này em đừng nghĩ đến cuộc sống gia đình, cũng đừng nghĩ sẽ mãi mãi được ở bên nhau, loại người như bọn họ căn bản không hiểu tình cảm là gì. Nếu nhìn thấy người phụ nữ khiến bọn họ sinh ra dục vọng, bọn họ sẽ dùng trăm phương ngàn kế để theo đuổi rồi kéo lên giường, lúc nào chắn sẽ cho chút tiền bồi thường. Đồng Hiểu, việc bây giờ em cần làm là trong lúc2anh ta vẫn còn hứng thú với mình thì cố mà vớt vài thứ từ anh ta như túi xách, đồ trang điểm, thậm chí nhà ở và xe. Từ trước tới giờ cậu chủ Thẩm luôn ra tay rất hào phóng, chỉ cần em nũng nịu một chút làm anh ta vui lòng thì những thứ trên đều sẽ có. Em nhìn lại điều kiện gia đình nhà mình và nhìn lại công việc hiện nay đang làm đi, đây là một cơ hội để em trở nên giàu có, nhất định phải nắm chặt nó có biết không?”

Đồng Hiểu gần như cắn nát bờ môi, hai tay siết chặt vào nhau.

“Đồng Hiểu, chị đi trước đây, không ở cạnh em nữa đâu. Nhớ đấy, nhất định7phải nắm lấy cơ hội này để vớt ít tiền, nếu không đến lúc bị đá thì không cam lòng được đâu.”

Chung Hân Nhiên đã đi tới bên kia để xem bọn họ chơi mạt chược.


Đồng Hiểu nhìn qua những cô gái xinh đẹp vây quanh Thẩm Thần Bằng, ai cũng trang điểm kĩ càng, vóc dáng nóng bỏng. Cô nhìn lại bản thân thấy mình đang mặc một bộ váy liền áo đơn giản, đây là quà sinh nhật cô tự tặng mình vào năm ngoái khi bỏ ra một ngàn đồng để mua, có lẽ nó là bộ quần áo đắt nhất trong tủ của cô.

Nhân viên phục vụ thấy Đông Hiểu ngồi một mình trong một góc nhưng biết cô là do cậu chủ Thẩm9dẫn tới nên không dám tỏ thái độ lạnh nhạt, cậu ta đi tới hỏi: “Cô Đồng, cô có muốn ăn gì không?”

Đồng Hiểu lắc đầu, “Cho tôi một cốc nước lọc là được.”

Nhân viên phục vụ nhanh chóng mang nước tới cho cô, “Cô Đồng, nếu cần gì nữa thì cô cứ gọi tôi, đừng khách sáo.”

Đồng Hiểu nắm thật chặt cốc nước trong tay giống như làm như vậy sẽ giúp mình bớt khẩn trương. Trong giờ phút này có thực sự muốn rời khỏi nơi này.

Chương Lâm Vân ngồi ở đối diện đã quan sát Đồng Hiểu rất lâu. Bây giờ cô đã là người phụ nữ của Thẩm Thần Bằng, anh ta biết điều này có nghĩa là gì. Nghĩa là nếu có một5ngày nào đó Đông Hiểu bị Thẩm Thần Bằng đá thì anh ta cũng không thể đến với cô. Trong hội này của bọn họ, những cô gái được Thẩm Thần Bằng để ý đều cực kì may mắn. Đi theo anh một lần sẽ có được rất nhiều. Nhưng sau khi bị đá thì nhất định phải rời khỏi thế giới của Thẩm Thần Bằng, tuyệt đối không được để anh trông thấy lần nữa.

Những phụ nữ lọt vào mắt xanh của Thẩm Thần Bằng bình thường đều đẹp xuất sắc, sau khi anh đã chán vẫn có vô khối người phía dưới nóng lòng muốn thử. Nhớ có lần Thẩm Thần Bằng đã chơi một cô người mẫu có vẻ đẹp hoang dã, không chỉ có3gương mặt xinh đẹp mà dáng người cũng vô cùng nóng bỏng, nhưng chỉ một thời gian ngắn sau anh đã chán. Sau đó người mẫu này không cam lòng mà cố bám vào một người anh em trong hội, kết quả là kết cục của người anh em kia rất thảm.

Cũng chính lần đó Thẩm Thần Bằng đã tuyên bố những người đàn bà mà anh đã chạm vào không được phép lại xuất hiện trong tầm mắt của anh nữa.

Chương Lâm Vân càng nghĩ càng thấy khó chịu vô cùng. Cuối cùng anh ta vẫn không nhịn được mà đi tới trước mặt Đồng Hiểu. “Đồng Hiểu, anh có thể ngồi cạnh em một lúc không?”

Đồng Hiểu nghe được giọng nói quen thuộc bèn ngẩng đầu nhìn lên, thấy Chương Lâm Vân mang sắc mặt phức tạp đang đứng đó, chính người đàn ông này đã làm người bạn thân nhất của cô yêu say đắm. Đồng Hiểu khẽ gật đầu, Chương Lâm Vân ngồi xuống bên cạnh cô. “Đồng Hiểu, anh không thể ngờ được em lại là bạn gái của cậu Thẩm, hai người đã hẹn hò được bao lâu rồi?” Đồng Hiểu nhàn nhạt trả lời, “Mới gần đây.” “Quả nhiên chứng minh một câu nói được lưu truyền giữa bọn họ, trên thế giới này không có bất kỳ phụ nữ nào có thể chống lại sự hấp dẫn và quyền lực của cậu Thẩm. Đồng Hiểu, anh theo đuổi em lâu như vậy mà không được, anh cứ nghĩ em không giống với những cô gái bình thường khác, hóa ra là do sức hút của anh không đủ lớn.”


Đồng Hiểu nhíu mày tự giễu, “Anh muốn châm chọc tôi ham giàu, thích sự hào nhoáng thì cứ nói thẳng ra là được, không cần vòng vèo rồi lôi cả mình vào như thế đâu.”

“Đồng Hiểu, không phải anh châm chọc em mà chỉ thương em thôi. Đồng Hiểu, bọn em đều nghĩ rằng được anh ta coi trọng là chuyện vinh dự cỡ nào, nhưng em có nghĩ tới hay không, nếu một ngày anh ta chơi chán rồi đá em, kết cục của em sẽ càng thảm. Em là một cô gái ưu tú, tìm một người bình thường rồi ở bên nhau cả đời không tốt hay sao? Tại sao nhất định phải làm khổ bản thân như vậy?”

Phía bên kia Thẩm Thần Bằng đang chơi đùa vui vẻ, hôm nay anh khá may mắn nên thắng không ít. Trong lúc vô tình ánh mắt nhìn thoáng thấy Đồng Hiểu và Chương Lâm Vân ngồi cùng nhau, nụ cười của anh dần khép lại rồi hướng về phía Đông Hiểu hồ lên, “Đồng Hiểu, tới đây!”.

Đồng Hiểu đi qua đó, những cô gái xinh đẹp vây quanh Thẩm Thần Bằng đều thất vọng tản ra. “Đồng Hiểu, em tới đánh giúp anh.” Thẩm Thần Bằng lôi kéo Đồng Hiểu ngồi xuống.

Cô khẩn trương, “Em không biết chơi, em chưa chơi bao giờ.” “Đây chính là quốc túy, không biết thì học.”

Thẩm Thần Bằng ép Đồng Hiểu ngồi vào chỗ, anh thì đứng bên cạnh cô.

Đồng Hiểu bỏ tay anh ra, đứng phắt dậy và nói với giọng không vui, “Em đã nói em không chơi, anh đừng bắt em làm chuyện em không thích!”


Một câu nói của Đồng Hiểu làm căn phòng vốn đang náo nhiệt trở nên yên tĩnh.

Đồng Hiểu nhìn thấy những cô gái vừa nãy ở bên cạnh Thẩm Thần Bằng đều đang nhìn với ánh mắt chờ xem chuyện vui. Sắc mặt Thẩm Thần Bằng sầm xuống, đây là lần đầu tiên có người ở trường hợp thế này công khai không nể mặt anh. Đồng Hiểu cúi đầu thản nhiên nói, “Em muốn đi về, ngày mai còn phải đi làm, mọi người từ từ chơi đi.” Thẩm Thần Bằng hít sâu một hơi, cố gắng kìm nén cơn tức giận đang dâng lên rồi trầm giọng nói: “Đi thôi, anh đưa em về nhà. Không còn sớm nữa, mọi người cũng giải tán đi.”

Tất cả đều đang đợi có trò vui xảy ra, họ muốn nhìn xem Thẩm Thần Bằng trừng phạt cô gái không biết trời cao đất rộng này thế nào, ai ngờ anh lại nhẹ nhàng kết thúc cuộc vui này.

Có người đùa nói thật to, “Cậu Thẩm, giờ vẫn còn sớm mà, hai người đã không kịp đợi mà muốn về làm chuyện kia à?”

“Ờ, con gái nhà người ta da mặt mỏng, đừng lôi chúng tôi ra đùa.” Thẩm Thần Bằng ôm Đồng Hiểu rời đi.

Trên đường trở về, biểu cảm của hai người không được tốt. Thẩm Thần Bằng vẫn bực mình vì chuyện vừa rồi, Đồng Hiểu cũng không biết vì lí do gì mà tâm trạng rất kém.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận