Thẩm Thần Bằng mua cho cô không ít quần áo, tất cả đều là của cùng một hãng. Anh gần như không bảo Đồng Hiểu mặc thử, cứ hễ thích, có size của Đồng Hiểu là không chút do dự mua ngay. Ngay cả cơ hội nói một chữ “không” Đồng Hiểu cũng không có. “Thẩm Thần Bằng, anh đừng mua cho em nhiều đồ đắt như vậy, mua em cũng sẽ không mặc đâu.” “Có mặc hay không không phải là do em quyết, anh mới là chủ gia đình, anh bảo em mặc, em phải mặc. Anh không muốn đưa em ra ngoài, người khác sẽ nói anh không nỡ tiêu tiền cho bạn gái.”
Đồng Hiểu mím môi, không nói gì nữa. Lúc đi qua cửa hàng của2Chung Hân Nhiên, đúng lúc Chung Hân Nhiên có ở đó, cô ta gọi “anh Thẩm anh Thẩm” rất thân thiết. Thẩm Thần Bằng cũng đùa với cô ta, “Bà chủ đích thân trong cửa hàng, rảnh như vậy cơ à?” “Còn không phải sao, từ lúc anh không ra ngoài tụ tập với mọi người, bọn tôi càng ngày càng ít ăn uống với nhau.”
“Ha ha, xem ra vẫn là lỗi của tôi rồi.”
Chung Hân Nhiên nhìn Đồng Hiểu một cái, thấy rõ ràng dấu vết mập mờ trên cổ Đồng Hiểu, lòng cô ta rét lạnh, hai tay siết chặt thành nắm đấm rồi lại nhanh chóng buông ra. Cô ta cười nói: “Hôm nay anh Thẩm cùng bạn gái đi dạo phố, thế nào cũng phải chiếu7có việc làm ăn của bạn bè chứ? Đồng Hiểu, cửa hàng của chị mới có hàng mới, em cứ tùy ý xem xem có thích cái nào không bảo anh Thẩm mua cho em.” “Không tệ nha Chung Hân Nhiên, tiền của người quen cô cũng muốn kiếm.” “Tôi nghe nói, tiền của anh Thẩm là dễ kiếm nhất.” Thẩm Thần Bằng cười, vỗ đầu Đồng Hiểu, “Đồng Hiểu, em tự xem đi, thích cái nào anh mua hết cho em.” Đồng Hiểu không thích cái nào, Chung Hân Nhiên giới thiệu cho cô mấy kiểu, Thẩm Thần Bằng đều mua hết. Chung Hân Nhiên nhẹ giọng nói bên tại Đồng Hiểu, “Anh Thẩm quả nhiên ra tay hào phóng. Đồng Hiểu, em phải nắm chắc cơ hội đấy.”9Đương nhiên Đồng Hiếu hiểu ý cô ta, trong lòng rất không thoải mái.
Trên đường về, cô không nói một lời. Thẩm Thần Bằng cầm tay cô, quan tâm hỏi: “Sao thế? Có phải em không thoải mái chỗ nào không?” Cô nhìn thẳng vào mắt anh, nghiêm túc nói: “Em không thích anh mua cho em nhiều đồ như vậy, nhìn giống như em là tình nhân được anh bao nuôi.” Thẩm Thần Bằng khẽ cười ra tiếng, “Em thật là, sao em lại suy nghĩ lung tung như vậy? Anh là đàn ông, em tiêu tiền của anh thì đã sao? Đừng nghĩ phức tạp quá, em không phải tình nhân gì cả, em là bạn gái danh chính ngôn thuận của anh.”
Buổi tối nằm ở trên giường,5cô hỏi anh: “Có phải Anh và Chung Hân Nhiên rất thân nhau không?”
“Hơi thân, luôn chơi cùng nhau, tính cô ấy tùy tiện, giống như một cô bé, chơi với tất cả mọi người cũng không tệ.”
“Anh không cảm thấy chị ấy có ý với anh à?”. Thẩm Thần Bằng cười, “Nói linh tinh cái gì thế, đúng là nhà anh sắp xếp cho anh và cô ấy xem mặt, có điều cả hai đều không thích nhau, sau đó còn thành anh em.” Thẩm Thần Bằng nói rồi quay người đặt cô xuống dưới mình, mập mờ nói: “Đồng Hiểu, có phải là em quá yêu anh rồi cho nên cảm thấy tất cả phụ nữ bên cạnh anh đều yêu anh không?” Đồng Hiểu xấu hổ nghiêng3đầu đi chỗ khác, “Không.” Anh thuận thể cúi người xuống, vùi đầu vào cổ cô gặm cắn.
“Anh xem em còn mạnh miệng nữa không, nói, có yêu anh không?” “Thẩm Thần Bằng, anh đừng phá nữa, tôi qua em ngủ không ngon, hôm nay em muốn đi ngủ sớm.” Sao anh có thể dễ dàng bỏ qua cho cô như vậy, anh nói như thật, “Vận động có thể giúp ngủ ngon.”
Bị anh giày vò rất lâu, Đồng Hiểu mệt mỏi ngủ thiếp đi.
Ngày hôm sau, cô dậy rất muộn, mở mắt ra, phát hiện mình ở trong một vòng tay ấm áp, mặt cô đang vùi vào ngực anh, thậm chí có thể nghe được rõ tiếng tim anh đang đập. Cô không tự chủ được đỏ mặt đến tận mang tai.
Anh nhẹ nhàng hôn lên trán cô, “Tối hôm qua em ngủ có ngon không?”
Cô ở trong lòng anh gật đầu một cái. “Anh đã nói vận động có thể giúp ngủ ngon mà, bây giờ em tin rồi chứ?” Đồng Hiểu giãy giụa trong lòng anh, muốn thoát ra ngoài. Nhưng anh ôm chặt lấy cô. “Anh dậy từ lâu rồi, đợi em đến tận bây giờ, em cảm thấy anh sẽ dễ dàng thả em ra à?” “Thẩm Thần Bằng, đừng phá nữa, em đói rồi.” Anh thấy cô không giống nói dối nên tạm thời thả cô ra. Đồng Hiểu đang nấu bữa sáng trong phòng bếp thì tiếng chuông cửa vang lên. Cô vội vàng chạy về phòng tìm Thẩm Thần Bằng, Thẩm Thần Bằng đang tắm trong phòng tắm. “Thẩm Thần Bằng, anh mau ra đi, bên ngoài có người gõ cửa.”. Cửa phòng tắm mở ra, Thẩm Thần Bằng không mặc gì xuất hiện ở trước mặt cô,Đồng Hiểu quay lưng lại. “Anh... sao anh không mặc quần áo?” Thấy cô xấu hổ, anh càng vui hơn, cố ý trêu cô, “Anh vẫn chưa tắm xong, dĩ nhiên không mặc quần áo rồi.” “Bên ngoài có người gõ cửa.” “Em đi mở cửa giúp anh đi, có lẽ là người giúp việc theo giờ.” Đồng Hiểu bĩu môi, “Em không đi, ngộ nhỡ không phải thì sao?” Thẩm Thần Bằng nhướng mày, “Ý em là bảo anh thế này đi mở cửa à?”
Đồng Hiểu cắn môi, đi ra khỏi phòng ngủ. Tiếng chuông cửa liên tiếp không ngừng, kèm theo cả tiếng gõ cửa mạnh mẽ.
Cô do dự đi đến mở cửa.
An Noãn không thể ngờ Đồng Hiểu lại ở đây.
“Cô... cô Đồng.” Đồng Hiểu nhìn thấy An Noãn, mặt đỏ như quả táo. “Tôi... tôi... anh ấy... đang tắm.”
Nhất thời cô không biết nên nói cái gì.
An Noãn cảm thấy đáng yêu, cười nói: “Không sao không sao, tôi tìm anh tôi không có chuyện gì quan trọng cả. Bây giờ tôi đi vào tiện chứ?” Đồng Hiểu gật đầu. An Noãn thay giày đi vào, rất thân mật khoác cánh tay Đồng Hiểu.
| Chương 737: SAU NÀY CÓ ANH THƯƠNG EM (3)
“Cô Đồng, thật ra không tìm anh ấy, nói với cô cũng không sao. Là thế này, từ khi anh tôi đi công tác vẫn chưa về nhà, người nhà tôi đoán nhất định anh ấy đang ở với cô. Bác gái tôi giao cho tôi một nhiệm vụ, bảo tôi nghĩ cách thuyết phục anh tôi đưa cô về nhà ăn một bữa cơm, gặp mặt người nhà. Chị dâu, chị không có ý kiến gì chứ?” Tiếng chị dâu kia khiến Đồng Hiểu căng thẳng, “Tôi... tôi vẫn chưa phải là chị dâu của cô.”
Thẩm Thần Bằng mặc áo choàng tắm đi từ bên trong ra, tóc còn đang nhỏ nước. Thấy mặt Đồng Hiểu căng đỏ lên thì không rõ An Noãn đang nói gì với cô.
Anh hừ một tiếng, đi đến kéo Đồng Hiểu vào lòng mình, “An Noãn, em đừng ở đây bắt nạt cô gái nhà anh nữa.” An Noãn vì một tiếng, nghênh ngang ngồi xuống sofa. “Bác gái bảo em nói với anh một tiếng, đưa chị dâu về nhà ăn cơm. Tốt nhất là tối nay, bởi vì bác hai cũng về. Em chuyển lời xong rồi, không quấy rầy hai người nghỉ ngơi nữa.” Trước khi đi, An Noãn nói với Đồng Hiểu, “Đồng Hiểu, anh tôi có nhiều thói hư tật xấu lắm, cô khoan dung anh ấy nhiều chút nhé.”
Thẩm Thần Bằng tức giận gầm lên, “Ai có thói hư tật xấu, đừng có nói xấu anh trước mặt cô gái nhà anh.”
Thật ra An Noãn không ngờ bọn họ sẽ phát triển nhanh như vậy, cô cảm thấy Đồng Hiểu là một cô gái rất dễ xấu hổ, cô tưởng là Thẩm Thần Bằng sẽ rất vất vả. Bây giờ xem ra hai người ổn rồi, hoàn toàn không cần lo lắng nữa. Lúc ăn sáng, Thẩm Thần Bằng thử thăm dò: “Buổi tối cùng anh về nhà ăn bữa cơm đi?” Tim Đồng Hiểu đập mạnh, cô thấp giọng nói: “Để lần sau đi, em vẫn chưa chuẩn bị tâm lý xong.”
“Chuyện này có cái gì mà chuẩn bị tâm lý chứ, chỉ ăn bữa cơm mà thôi, đừng suy nghĩ nhiều quá.” “Hôm nay em không muốn đi.” Thẩm Thần Bằng có chút tức giận, trầm giọng nói: “Đồng Hiểu, chúng ta đã như vậy rồi, em cùng anh về ăn bữa cơm thì đã sao? Em tưởng là người phụ nữ nào anh cũng sẽ tùy tiện đưa về nhà à? Người nhà anh không phải là người bình thường muốn gặp là có thể gặp được đâu.”
“Em nói em không muốn đi.”
Cô gằn từng chữ, nói xong đặt đũa xuống. Thẩm Thần Bằng giận thật rồi, anh cầm chặt cổ tay cô, “Đồng Hiểu, em thái độ như vậy cho ai xem chứ? Em không muốn đi thì thôi, anh còn phải cầu xin em chắc. Anh nói cho em biết, bỏ qua cơ hội lần này, sau này cho dù em có cầu xin anh, anh cũng sẽ không đưa em về nhà đâu.”
Đồng Hiểu hơi ngẩn ra, sau đó thản nhiên nói: “Anh yên tâm, em sẽ không cầu xin anh.” “Đồng Hiểu, em!” “Em về nhà trước, ngày mai hiệu trưởng sẽ dự giờ tiết của em, em vẫn chưa chuẩn bị xong.”
Đồng Hiểu thu dọn đồ đạc, chuẩn bị rời đi. Thẩm Thần Bằng tức giận không thở nổi, chỉ muốn tiến lên bóp chết cô. Anh muốn đưa cô về nhà ăn cơm mà cô lại sợ đến thế, giống như cùng anh về nhà thì sẽ ép cô kết hôn không bằng.
“Đợi đã.”
Lúc Đồng Hiểu đi đến cửa thì bị Thẩm Thần Bằng gọi lại. Anh đi đến ôm cô, “Không đi thì không đi, sao lại vì chút chuyện cỏn con này mà tức giận chứ? Anh cũng không về nhà, ở đây với em” “Em nói thật, em phải về chuẩn bị bài ngày mai.” Đồng Hiểu khăng khăng về làm Thẩm Thần Bằng hoàn toàn tức giận. “Đồng Hiểu, em đừng có quá đáng, anh không thấp kém như vậy đâu, em không thể không biết điều được. Em cảm thấy em nắm chắc anh, anh không có em thì không được à?” “Em không có ý đó!” “Vậy em ra vẻ gì trước mặt anh hả? Anh nói cho em biết, hôm nay nếu như em bước ra khỏi cánh cửa này, chúng ta sẽ kết thúc.”
Cô không ngờ anh sẽ tùy tiện nói ra hai chữ “kết thúc” như vậy. Ngực cô lạnh run. Cuối cùng cô vẫn bước ra khỏi cửa.
Thẩm Thần Bằng bị chọc tức, đấm mạnh lên trên tường. Cuối tuần đoàn viên, hôm nay người nhà họ Thẩm đều đồng đủ cả.
Thẩm Thần Bằng về nhà một mình, An Noãn trêu anh, “Vợ anh đâu? Không mời về à?”
Anh tức giận đáp một câu, “Anh không có vợ.” “Anh không có vợ? Vậy Đồng Hiểu là vợ của ai?” Thẩm Thần Bằng gầm lên giận dữ, “An Noãn, em có thôi đi không hả? Còn chưa kết hôn, sao lại là vợ được?” An Noãn thấy tâm trạng anh không tốt, có lẽ là cãi nhau rồi, cô không nhịn được vỗ vai anh thành khẩn nói, “Anh nên sửa đổi tính nết đi, cải tính xấu này không mấy người phụ nữ có thể chịu được đâu.” “Tính ai không tốt? Ở bên cô ấy, anh đã thay đổi rất nhiều rồi.” “Nói như vậy là Đồng Hiểu không đúng à?”
Nghe thấy cái tên này, Thẩm Thần Bằng chỉ cảm thấy buồn bực, “Đừng có nhắc đến cô ấy với anh, phiền lắm.”
Bữa tối bắt đầu, hai đứa bé nhà An Noãn một trái một phải ngồi ở bên cạnh Thẩm Diệc Minh, khiến ông vô cùng vui vẻ.
Ông cứ nói trước mặt An Noãn mãi, tiếc nuối nhất chính là không có nhiều thời gian ở bên hai đứa bé, chứng kiến từng khoảnh khắc bọn chúng lớn lên.
Có lúc thậm chí ông còn đùa với An Noãn, “Đợi bác về hưu rồi cháu sinh thêm một đứa nữa đi, để bác nuôi.”
“Cháu không sinh đâu, bác bảo con trai bác tìm vợ sinh cháu trai cho bác đi.” “Bác không dám trông cậy vào nó, có lẽ đợi bác vào quan tài rồi nó vẫn chưa kết hôn.” Mỗi lúc như vậy, Thẩm Diệc Minh đều có chút thương cảm.
Dù sao trước kia Thẩm Thần Bằng đã từng yêu, tình yêu trong sáng chân thật đó bị ông chia rẽ. Bây giờ Thẩm Thần Bằng không nghiêm túc yêu đương nữa, ông luôn có chút tự trách.
Gần đây, nghe nói Thảm Thần Bằng đang qua lại với cô giáo ở nhà trẻ của Đinh Đinh, thật ra ông rất vui, chỉ là từ trước đến nay ông luôn giấu tâm trạng rất tốt.
Hôm nay, nhân lúc người nhà đều ở đây, ông trầm giọng hỏi, “Thần Bằng, lúc nào con dẫn cô bé kia về cho mọi người gặp?” “Gặp cái gì mà gặp, cô ấy không phải là động vật hiếm gì, còn không phải là giống mọi người, có một đôi mắt, một cái mũi, một cái miệng sao, có cái gì mà nhìn.” Tiết Ngọc Lan mắng, “Thằng bé này, con nói cái gì thế? Ba con bảo con dẫn về thì con cứ dẫn về là được rồi, nói nhảm nhiều như vậy làm gì?” “Mẹ tưởng là con không muốn dẫn cô ấy về à, người ta phải đồng ý mới được chứ?” Nghe cái giọng chua chát kia khiến mọi người cười ra tiếng. Thẩm Diệc Minh không nhịn được nói, “Con cũng chỉ như vậy thôi, ở nhà giỏi cãi lại ba lắm mà, bảo dẫn bạn gái về nhà thì lại khó như vậy.”
Thẩm Thần Bằng hậm hực, “Đừng có kích thích con nữa, hôm nay tâm trạng con không tốt.” Đồng Hiểu rời khỏi nhà anh, anh không hề đuổi theo.
Cô cũng không biết cô đang sợ cái gì, vừa nghe nói phải đến nhà anh là cô lập tức căng thẳng. Trở lại căn phòng nhỏ của mình, phòng nhỏ của cô một trời một vực với căn nhà sang trọng của Thẩm Thần Bằng. Cô đột nhiên có chút sợ hãi, ở bên anh lâu rồi, cô sẽ dần dần đánh mất bản thân mình.
Tiếng chuông điện thoại vang lên, lại là ở nhà gọi đến. Cô cười tự giễu, đây mới là cuộc sống cô phải sống.