Tình Đắng



""/ 3âu nói thu hút sự chú ý của mọi người lên Đồng Hiểu, cô cau mày giải thích: “Anh ấy đi công tác.” “Đi công tác? Chẳng trách thời gian gần đây không thấy anh ấy, tôi còn tưởng cô quản anh tôi chặt quá, không cho anh ấy đi chơi với chúng tôi.” Đồng Hiểu nói thật nhỏ, “Không đâu.” “Không thì tốt, không có anh tôi, chúng tôi chơi thế nào đây.”

“Đúng rồi Đồng Hiểu, cô và cậu Thẩm tiến triển đến mức nào rồi, không phải ngày nào đó cô sẽ thành chị dâu của chúng tôi chứ?”

Đồng Hiểu cúi đầu không nói gì.

Chung Hân Nhiên thấy thế nói: “Hôm nay cậu Thẩm không có ở đây, các người cứ thoải mái đùa giỡn vợ anh ấy đi, đến lúc cậu Thẩm về tôi sẽ không tố cáo đâu.” Mọi người cười ầm lên, “Hân Nhiên, lời2này của em sao nghe chua thế nhỉ? Cậu Thẩm không hiểu phong tình, em vẫn nên dựa vào ngực anh đây này

Anh đây sẽ chăm sóc em thật tốt.”

Chung Hân Nhiên cười mắng, “Nhìn đức hạnh của anh đi, còn dám so với cậu Thẩm, tránh xa ra.” “Ôi, đúng là đau lòng mà, trong mắt em cũng chỉ có cậu Thẩm thôi, bao giờ em mới nhận ra tình cảm chân thành của anh dành cho em chứ?”

“Được rồi, hôm nay là sinh nhật em gái tôi, đừng biến tôi thành trò cười, người không biết lại nghĩ chúng ta có gì đó thật.”

Chung Hân Nhiên nhìn mọi người vui đùa, cười cười nói nói

Có thể thấy cô ta rất hòa đồng với mọi người và mọi người cũng đều thích cô ta.

Đồng Hiểu nhận ra, cô không hòa nhập được vào thế giới của bọn họ

Cô bèn7bể cốc nước đi ra vườn hoa phía sau.

Ngồi được một lúc thì có người đến vỗ nhẹ vào vai cô, cô quay đầu nhìn thấy Chung Hân Nhiên

“Chị”

Cô luôn khách sáo gọi Chung Hân Nhiên là chị.

Thấy đêm nay chắc bọn họ sẽ chơi thâu đêm, nến Đồng Hiểu đi về trước

Chung Hân Văn bị họ chúc khá nhiều, nên đã nằm vật trên ghế sofa.

Chung Hân Nhiên đi đến, nói với Đồng Hiểu, “Đồng Hiểu, muộn như thế này, để chị nhờ người đưa em về

Em xem, hôm nay ở đây chỉ có mình Lâm là chưa uống rượu, để cậu ấy đưa em về được không?

Đồng Hiểu định nói gì đó, nhưng cảm thấy không khí ở đây quá khó chịu, chỉ muốn nhanh chóng về nhà, căn nhà có Thẩm Thần Bằng

Dù anh không có ở nhà, nhưng chỉ cần trong không khí có chút mùi9hương của anh cũng khiến cô thấy dễ chịu hơn một chút

Chương Lâm Vân lái xe đưa cô về, vừa lên xe Đồng Hiểu đã nói địa chỉ nhà.

Chương Lâm Vận chần chừ mãi không khởi động xe, hai tay nắm chặt vô lăng, đầu ngón tay trắng bệch

Đồng Hiểu nói, “Tôi nghĩ vẫn nên để lái xe của nhà họ Chung đưa tôi về thì hơn.”

Lúc này Chung Lâm Vân mới nổ máy xe

Trên đường đi, anh ta rất im lặng, xe lướt đi đều đều.

“Hân Văn thật sự rất yêu anh, tôi hi vọng anh có thể suy nghĩ lại cho kĩ.”

Chung Lâm Vân liếc cổ rồi lạnh lùng nói: “Anh cũng rất yêu em, khi nào em có thể suy nghĩ đến?” Đồng Hiểu không nói chuyện nữa, quay đầu sang phía cửa sổ

“Anh quen em trước Thẩm Thần Bằng phải không? Nhưng em vẫn chọn anh5ta, Đồng Hiểu, là anh chưa đủ tốt hay yêu cầu của em quá cao?”

Đồng Hiểu hít sâu một hơi, “Chương Lâm Vân, đừng nói gì nữa, tôi mệt rồi.”

Xe đi rất lâu mới về đến căn hộ của Thẩm Thần Bằng.

“Cảm ơn anh đã đưa tôi về”

Đồng Hiểu nói một câu rồi mở cửa xuống xe

Chương Lâm Vân cũng xuống xe, đi vòng sang phía bên kia giữ cổ tay Đồng Hiểu lại, lạnh lùng nói từng câu từng chữ, “Đồng Hiểu, trong lòng anh, em luôn là một cô gái đơn thuần chưa từng theo đuổi hư vinh

Nhưng từ lúc nào Đồng Hiểu đã khác rồi?”

Đồng Hiểu rút tay mình ra, không vui nói, “Tôi và anh cũng không quá thân thiết, sao anh hiểu rõ tôi được?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui