Tình Đắng



""/ Đi đi đi, đừng quấy rầy tôi ngủ.” “Cho dù mày không nói, chỉ cần Thẩm Thần Bằng muốn, anh ấy cũng tự mình điều tra được, có thể thấy anh ấy vẫn còn tình cảm với Đồng Hiểu.” “Đừng dùng mấy chữ còn tình cảm, loại đàn ông cặn bã như Thẩm Thần Bằng, tôi khuyên chị đừng có động lòng với anh ta.” Thái độ của Chung Hân Nhiên hơi mất tự nhiên, cô ta hừ lạnh, “Mày tự lo thân mày đi, lần này lão già đã tự mình sắp xếp để mày gặp Thẩm Thần Phong đấy, mày muốn trốn cũng không thoát đâu.”

Sáng hôm sau, trời còn chưa sáng An Noãn đã bị Đinh Đinh đánh thức.

Cậu nhóc đeo cặp sách chạy đến2hôn lên mặt mẹ, lay người An Noãn, hò hét, “Mẹ, mẹ ơi, mẹ dậy đi.” Mạc Trọng Huy lại tỉnh dậy trước, cau màu nhìn con trai, “Đinh Đinh, con làm gì thế? Để mẹ con ngủ thêm một lúc đi.”

Cậu nhóc bĩu môi nói: “Mẹ đã đồng ý với con hôm nay sẽ đưa con đi học.” “Nhưng bây giờ vẫn còn sớm, con đi tìm bà chơi đi, chút nữa mẹ dậy sẽ đưa con đi học.”

“Con không muốn đợi nữa, con nhớ cô giáo và các bạn.” Mạc Trọng Huy xuống giường, bể con trai lên, “Con trai ngoan, cho dù bây giờ con đến trường thì cô giáo và các bạn vẫn chưa đến đâu.”

“Vậy khi nào thì đến trường ạ?”

“Chờ mẹ con7dậy đã.” Đinh Đinh phàn nàn, “Mẹ đúng là lớn rồi mà còn lười, cả ngày ngủ nướng.” Mạc Trọng Huy sờ sờ mũi, đó cũng là lỗi của hắn.

Đưa Đinh Đinh cho Tiết Ngọc Lan, Tiết Ngọc Lan còn nói: “Thằng bé biết hôm nay được đi học, hưng phấn từ tối hôm qua đến giờ, nên mới dậy sớm, còn chạy đi tìm An Noãn

Hai đứa ngủ thêm một chút đi, vẫn còn sớm, để bác làm bữa sáng cho nó.”

“Bác gái, bác vất vả rồi.”

“Cái gì mà vất vả hay không, có bọn trẻ bác vui còn không hết, thương chúng còn không đủ ấy chứ

Bác còn tiếc cháu và An Noãn không sinh thêm cho bác một đứa bé nữa.”

Mạc Trọng Huy cười, “Cháu9không muốn cô ấy lại chịu khổ nữa.” Lúc Mạc Trọng Huy quay về phòng thì An Noãn đã tỉnh dậy

Hắn đi đến cạnh hôn lên trán cô: “Sao không ngủ thêm chút nữa đi?” “Em đã đồng ý với Đinh Đinh sẽ đưa con đến trường.”

An Noãn và Mạc Trọng Huy vệ sinh cá nhân xong rồi đi xuống dưới, Đinh Đinh đã ngồi ăn sáng, điều khiến An Noãn ngạc nhiên là Thẩm Thần Bằng cũng có mặt ở nhà

Từ cuối năm đến giờ đã một thời gian không nhìn thấy anh.

An Noãn trêu ghẹo, “Nhìn thấy anh ở nhà đúng là hiểm nha.”

“Hôm nay là ngày khai giảng của Đinh Đinh, anh là bác nó, dù có bận thế nào cũng phải bớt thời gian5tự mình đưa nó đến trường chứ.”

Lông mày An Noãn nhướng lên

Đinh Đinh kêu lên, “Ba, mẹ đưa con đến trường cơ.”

Mắt Thẩm Thần Bằng híp lại, chỉ đống đồ chơi trong phòng khách, “Cháu quên là ai vừa mua máy bay điều khiển cho cháu hả?”

Đinh Đinh cúi đầu, “Vâng, bác đưa cháu đi học vậy

Ngày mai ba mẹ phải đưa con đi.”

An Noãn kéo Thẩm Thần Bằng sang một bên, “Anh làm cái gì thế? Không phải đã chia tay với Đồng Hiểu rồi sao?” “Ai nói anh vì Đồng Hiểu, anh chỉ vì thương Đinh Đinh thôi.” “Thẩm Thần Bằng, anh đừng bày cái vẻ này với em

Đồng Hiểu là một cô gái tốt, cuối năm trước em đã từng gặp cô ấy, cô ấy3trả quà lại cho em

Một cô gái đơn thuần như thế bây giờ rất ít, anh đừng đi gây họa hại người ta nữa.” Thẩm Thần Bằng giật mình, trong đầu bỗng ngổn ngang suy nghĩ

“Anh, em nghe nói gần đây anh đã có bạn gái mới, đừng đi tìm Đồng Hiểu nữa, cô ấy chỉ là một cô gái đơn giản, không thích hợp với anh đâu.”

Thẩm Thần Bằng thản nhiên nói: “Em nghĩ nhiều rồi, anh chỉ đơn thuần muốn đưa Đinh Đinh đi học, không liên quan gì đến Đồng Hiểu cả.” Đồng Hiểu và Hà Thu Đình đã đến trường từ sớm

Hôm nay là ngày khai giảng, các bạn nhỏ đều rất hưng phấn, thậm chí có bạn còn đến sớm hơn cả hai cô

“Cô Đồng, cô không biết con trai tôi nhớ cổ đến mức nào đâu

Ở nhà cứ lầm bầm đòi đi học, tối hôm qua nó còn hưng phấn đến nỗi không muốn đi ngủ đấy.” Đồng Hiểu mỉm cười, ôm chặt cậu bé

Một tháng không gặp cô cũng rất nhớ chúng

Nguyên nhân chính khiến cô quay lại Bắc Kinh cũng là vì không nỡ rời xa những đứa trẻ này.

Mười mấy đứa bé đã đến điểm danh, nhưng Mạc Tử Ý vẫn chưa đến.

Hà Thu Đình đứng ngoài cửa nhìn quanh, lầm bầm, “Sao Mạc Tử Ý còn chưa đến, hôm nay là khai giảng, hẳn là ngài Mạc sẽ tự mình đưa cậu nhóc đến chứ.” Đồng Hiểu cười trêu chọc, “Sao cô vẫn nghĩ đến ngài Mạc thế?”

Hà Thu Đình nhếch miệng, “Không chiếm được thì cũng không được nghĩ à? Đời này có thể tìm được người đàn ông như ngài Mạc, cho dù mất mười năm tuổi thọ tôi cũng bằng lòng.”

Đồng Hiểu bất lực lắc đầu, “Thu Đình, cô trúng độc quá nặng rồi.” Đồng Hiểu chơi cùng bạn trẻ, chúng vây quanh cô, kể những chuyện xảy ra trong kỳ nghỉ đông cho cô nghe

“Cô giáo, con có rất nhiều tiền mừng tuổi nhé!”

Một đứa bé nào đó nói một câu, những đứa khác liền nhao nhao theo, “Tớ cũng có rất nhiều tiền mừng tuổi, nhiều hơn bạn” “Tiền mừng tuổi của tớ mới nhiều, mẹ tớ dùng tiền mừng tuổi đưa tớ đến khu vui chơi rất nhiều lần.”

“Tớ cũng đến khu vui chơi.” Cách nói chuyện của bọn trẻ ngây ngô như vậy, Đồng Hiểu đột nhiên nghĩ, tiền mừng tuổi của những đứa trẻ này có khi còn nhiều hơn số tiền tiết kiệm đáng thương của cô

Nghĩ lại cảm thấy mình quá ngây thơ, sao có thể so sánh như vậy? Những đứa trẻ này sau khi trưởng thành đều sẽ thành những người cao quý ở thành phố này

Thẩm Thần Bằng đưa Đinh Đinh tới trung tâm thương mại trước để cậu bé mua quà cho các bạn

Tên nhóc này rất nhớ cô giáo, nhất định phải dùng tiền mừng tuổi mua quà cho cô

Nhưng chuyện này làm khó Thẩm Thần Bằng, một người đàn ông như anh biết mua quà gì cho cô giáo chứ? Cuối cùng dưới sự tư vấn của người bán hàng, cậu bé mua cho Đồng Hiểu và Hà Thu Đình mỗi người một bộ đồ trang điểm

Cầm bộ đồ trang điểm trong tay, anh đột nhiên nhớ rằng Đồng Hiểu vốn không trang điểm, thời nay những cô gái không dùng đến đồ trang điểm đúng là rất ít.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui