Tình Đắng



""/ Đơn giản chỉ là trò cười, hóa ra anh chỉ là thế thân cho kẻ khác.

Đồng Hiểu quay lại lớp học, Hà Thu Đình tò mò đi tới hỏi: “Anh ta kéo cổ ra ngoài nói chuyện gì thế? Không phải hai người sẽ quay lại chứ? Đồng Hiểu, bây giờ cô không thể giấu tôi.” Đồng Hiểu lắc đầu, “Tôi và anh ta mãi mãi không thể nào đến với nhau được.” Hà Thu Đình lơ đễnh nói: “Không có chuyện gì có thể chắc chắn cả, càng là chuyện cô cảm thấy không thể xảy ra thì lại càng dễ xảy ra.”

“Không, tôi và anh ta thì không.”

“Đồng Hiểu, tôi cảm thấy tình cảm của anh ta với cô vẫn chưa hết, lần trước hai người đã xảy ra chuyện gì, có phải có hiểu lầm gì hay không?”

Đồng Hiểu cười nhạt, “Không có hiểu lầm gì cả, cái2danh đào hoa của anh ta ở bên ngoài là có lý do đấy.” Tan tầm, Chung Hân Văn tìm Đồng Hiểu, hẹn cô cùng đi ăn cơm tối

Cô gái này đúng là khoa trương, ngay cả quần áo để thay đều chuẩn bị đủ, đúng là định vào ở cùng Đồng Hiểu thật

Đồng Hiểu cau mày hỏi: “Hân Văn, không phải cậu đến ở thật chứ?” Chung Hân Văn nhướng mắt, “Cậu sẽ không đổi ý chứ? Không chào đón tớ à?”

“Không phải, nhưng nhà tớ quá nhỏ, sợ cô chủ lớn như cậu không quen.” “Không đâu, tớ đầu khó tính như vậy.”

Chung Hân Văn lái xe đưa Đồng Hiểu đi ăn cơm, Đồng Hiểu có vẻ hơi do dự.

Chung Hân Văn dường như nhận ra tâm trạng của cô, “Yên tâm đi, sẽ không đến nhà hàng kia nữa.”

“Đúng rồi, nghe nói hôm nay Thẩm Thần Bằng đưa7cháu trai đi học, sau đó kéo cậu ra ngoài à?” Đồng Hiểu nhếch miệng, “Nhất định là Hà Thu Đình lắm chuyện rồi.”

“Chuyện này không liên quan đến cô ấy, có rất nhiều người nhìn thấy mà, còn nhìn thấy hai người có cử chỉ thân mật ở hành lang ấy.”

“Không đâu, chỉ là nói mấy câu thôi.”

Chung Hân Văn nhìn nét mặt của cô, “Cậu không sao chứ?”

“Tớ không sao

Bây giờ khi đối mặt với anh ta, tớ bình tĩnh hơn nhiều so với tưởng tượng

Hân Văn, cậu biết không, khi trái tim đã chết thì sẽ không còn bất cứ cảm giác gì nữa.”

“Chỉ hi vọng như thế, Thẩm Thần Bằng không phải là người cậu có thể khống chế được.” Ngồi trên xe, Chung Hân Văn cười trêu ghẹo, “Đồng Hiểu, tối nay cậu mời đi, không thể lúc nào cũng là tớ mời khách được.” “Được,9cậu muốn ăn gì?” “Tự nhiên tớ muốn ăn pizza, nghe nói có một cửa hàng pizza mới mở, mùi vị khá ngon.” Đồng Hiểu biết Chung Hân Văn đang để ý đến lòng tự trọng của cô

Khi hai người đến nơi đó thì đã có một hàng dài người chờ vào ăn

Mặc dù phải chờ, nhưng đó cũng là một niềm vui riêng

“Mùi vị cũng bình thường mà không hiểu vì sao lại có nhiều người xếp hàng đến vậy?” Chung Hân Văn không hiểu

“Có lẽ do mới khai trương, nhiều ưu đãi, nên nhiều người mới đến xếp hàng.”

Chung Hân Văn nói: “Tớ thì thấy mấy người này đều đến vì cô chủ ở đây

Cậu nhìn xem, cô chủ ở đây xinh như thế kia.”

Đồng Hiểu nhìn sang, đúng là như thế.

Trong quán pizza đa phần là nam sinh, ai cũng nhìn chằm chằm vào cô chủ cửa hàng.

“Đàn5ông đều là cầm thú, nhìn thấy cô gái xinh đẹp như thế là sáng mắt lên.”

Đồng Hiểu mỉm cười, “Cô chủ ở đây thực sự rất xinh đẹp mà.” Chung Hân Văn nhìn sang đánh giá, “Nhìn qua thì có vẻ yếu đuối, là loại mà đàn ông nhìn thấy là muốn bảo vệ, cũng khá giống cậu.”

Đồng Hiểu chép miệng, “Sao có thể giống tớ chứ, tớ là cô nàng mạnh mẽ nhé.”

“Người không biết cậu sẽ cảm thấy cậu rất yếu đuối, nhưng sống cùng cậu lâu mới phát hiện được bên trong vẻ yếu đuối đó là một tâm hồn mạnh mẽ, một cô gái chống đỡ cả một gia đình, ở xã hội này còn rất ít.” Nói đến người nhà, lòng Đồng Hiểu lại cảm thấy đau nhói

“Đồng Hiểu, nhà cậu có gọi điện cho cậu không?” Đồng Hiểu lắc đầu, “Chắc người nhà tớ3tuyệt vọng với tớ rồi.” “Tớ thấy không phải đâu, sau này không có tiền, nhất định họ sẽ lại tìm đến cậu.”

Ăn pizza xong, hai người trả tiền rồi chuẩn bị ra về.

Nghe thấy có người gọi tên Cố Thu, mà người trả lời chính là cô chủ cửa hàng thì Đồng Hiểu ngẩn người, Chung Hân Văn cũng dừng lại, hai người cùng nhìn về phía cô gái đó.

Đồng Hiểu không thể tin nổi, sao lại có chuyện trùng hợp như thế?

Chung Hân Văn mở lời hỏi cô chủ quán, “Cô tên là Cố Thu?”

Cô chủ quán cười nói, “Đúng vậy, cô biết tôi sao?” Chung Hân Văn kinh ngạc, hỏi thử, “Cô biết Thẩm Thần Bằng không?”

Ánh mắt cô chủ quán thảng thốt, sau đó lập tức cười nhạt hỏi, “Thẩm Thần Bằng là ai? Tôi không biết người đó.”

“Cô thật sự không biết anh ta sao? Trước đây có phải cô đã từng làm người mẫu không?” “Không phải, người như tôi sao có thể làm người mẫu chứ?” Chung Hân Văn nhếch miệng, “Thật xin lỗi, chúng tôi nhận nhầm người.” Trả tiền xong, Chung Hân Văn kéo Đồng Hiểu ra khỏi quán pizza

Lúc đi ra khỏi cửa, trên mặt Đồng Hiểu vẫn có vẻ hoảng hốt

“Đồng Hiểu, tớ cảm thấy Cố Thu này chính là Cố Thu quen Thẩm Thần Bằng, cậu có nghĩ thể không?”.

Đồng Hiểu hít sâu một hơi, thản nhiên nói: “Mặc kệ cô ấy là Cổ Thu nào thì cũng đều không liên quan đến chúng ta.” “Cũng đúng, quên con mẹ nó Thẩm Thần Bằng đi, chuyện của anh ta thì liên quan gì đến chúng ta.” Ăn tối xong, thấy vẫn còn sớm, Chung Hân Văn kéo Đồng Hiểu đi shopping

“Cậu mời tớ ăn tối, tớ cũng phải có chút quà đáp lễ chứ, chúng ta đi mua đồ.” Đến trung tâm thương mại, Chung Hân Văn thử rất nhiều quần áo, nhưng Đồng Hiểu chẳng thử chiếc nào, luôn lơ đễnh

“Thôi bỏ đi, Đồng Hiểu, dạo phố cùng cậu chán thật đấy, tất cả những cô gái mình biết, nhìn thấy túi xách quần áo đều mất hồn, còn cậu thì lúc nào cũng bình tĩnh như thế.” Hai người đang định rời đi thì lại nghe thấy ở quầy bán giày có tiếng cãi nhau

“Sao giọng nói này nghe quen thế nhỉ?”

Chung Hân Văn nhíu mày, kéo Đồng Hiểu về phía đó, quả nhiên là Chung Hân Nhiên

Nhìn kĩ, người đang tranh chấp với Chung Hân Nhiên chính là cô bạn gái nhỏ của Thẩm Thần Bằng

Chung Hân Văn cười, nói thầm với Đồng Hiểu, “Lần này có trò hay để xem rồi.” Chung Hân Văn kéo Đồng Hiểu đi vào trong đám người.

Chung Hân Nhiên và bạn gái Thẩm Thần Bằng mỗi người cầm một chiếc giày trên tay

“Đôi giày này là tôi đã đặt trước, chỉ là chưa đến lấy thôi.”

Đây là lần đầu tiên Chung Hân Văn nhìn thấy Chung Hân Nhiên tranh chấp với người khác ở bên ngoài, cô ta là một người thích sĩ diện mà

Nói một cách khác, với địa vị của nhà họ Chung, rất ít người dám đối đầu với cô ta.

Bạn gái Thẩm Thần Bằng nhếch miệng cười khinh miệt, “Chị đã đặt trước, nhưng không đặt tiền cọc

Bây giờ tôi nhìn trúng đôi giày này rồi, hay là chị Chung nhường cho tôi đi

Mấy ngày nữa là sinh nhật tôi rồi, bạn trai tôi bảo tôi tự chọn quà, chị Chung là bạn của anh ấy, chút mặt mũi này không cho anh ấy sao?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui