Tình Đắng



""/ “Cô gái rất xin lỗi, tôi không biết bạn trai cô là ai? Hay là cô nói cho mọi người ở đây biết bạn trai cô là ai được không?”

“Đồng Hiểu, cậu nhìn đi, chị tớ quả là người nham hiểm, Thẩm Thần Bằng ghét nhất là dạng phụ nữ dùng tên anh ta rêu rao bên ngoài.” Cô gái kia quả nhiên bị lừa, đắc ý nói: “Bạn trai tôi là cậu chủ Thẩm, là anh vợ của ngài Mạc, chủ nhân trung tâm thương mại này.”

Mọi người đứng xem liền xôn xao bàn tán

“Hóa ra là như vậy, nhưng phải làm thế nào bây giờ? Bạn gái của anh vợ ngài Mạc thì có thể hành xử không theo quy tắc sao? Đôi giày này tôi đã đặt trước, cô lại2ngang nhiên cướp lấy, giống như không hề biết phép tắc

Hay là cô gọi điện cho bạn trai cô, bảo anh ta đến phân xử xem.”

“Gọi thì gọi, ai sợ ai! Bạn trai tôi đang ở bên ngoài cho tôi, để tôi gọi anh ấy đến.” Chung Hân Văn thở dài, “Cô gái này quá ngây thơ, có lẽ tối nay sẽ bị Thẩm Thần Bằng bỏ thôi.” Cô gái kia cầm điện thoại di động lên, gọi cho Thẩm Thần Bằng, nũng nịu nói: “Anh Thẩm, em bị người khác bắt nạt ở trung tâm thương mại.”

Đầu bên kia hình như hỏi chuyện gì, cô gái này thấp giọng kể lại một lượt, sau đó cúp điện thoại

Một lát sau, Thẩm Thần Bằng đi đến

Nhìn thấy nhiều người đứng xem như vậy,7Thẩm Thần Bằng theo bản năng nhíu mày, có vẻ không nghĩ tới tình huống này

Liếc thấy trong đám người có cả Đồng Hiểu, lông mày anh càng nhíu chặt hơn.

Thẩm Thần Bằng đi đến chỗ cô gái kia, không vui hỏi: “Chuyện gì?” “Chị Chung đây bắt nạt em, em rất thích đôi giày này, nhưng chị ấy lại nhất định muốn tranh với em.” Thẩm Thần Bằng nhíu mày, không nhịn được nói: “Đôi giày này không hợp với em, chúng ta đi thôi.” Chắc có lẽ là Thẩm Thần Bằng cảm thấy mất mặt, ôm cô gái kia rời đi

Lúc đi qua người Đồng Hiểu, bước chân hơi ngừng lại nhưng sau đó vẫn bước đi.

Sau khi bọn họ đi khỏi, đám đông vây quanh cũng tản đi.

Chung Hân Văn9không nhịn được chọc vài câu, “Chị, không ngờ chị cũng có ngày hôm nay, bị một con nhóc gây khó dễ, chỉ tiếc cậu Thẩm chỉ giúp bạn gái nhỏ, không nể mặt chị.”

Chung Hân Nhiên không nói gì, thậm chí không cầm giày ra khỏi trung tâm thương mại mà ném thẳng vào thùng rác.

Chung Hân Văn và Đồng Hiểu ở sau lưng cô ta, Chung Hân Văn cười đến gập cả người

“Đồng Hiểu, hay là chúng ta nhặt đôi giày này đi, cũng phải mấy chục nghìn đồng đấy.” Đồng Hiểu lắc nhẹ cánh tay cô ấy, dùng ánh mắt ra hiệu cô ấy đừng nói nữa

Cô có thể nhận ra Chung Hân Nhiên đã tức giận đến cực điểm rồi

Ra khỏi trung tâm thương mại, Chung Hân Nhiên lái5xe dừng trước mặt hai người

Hạ kính xe xuống, cô ta lạnh lùng nói với Chung Hân Văn, “Hôm nay để mày thấy chuyện bẽ mặt của tao, mày cứ vui vẻ đi.” Chung Hân Văn cũng không muốn chọc tức cô ta nữa, “Thật ra tôi rất đồng tình với chị, cô gái kia chẳng có một chút tố chất nào cả, không hiểu sao cậu chủ Thẩm lại thích cô ta.” Chung Hân Nhiên hít sâu một hơi, bỗng nhiên tâm trạng kém đi, nói thật nhỏ: “Chung Hân Văn, lên xe, đi uống với tao mấy chén.” Chung Hân Văn ngập ngừng, “Tôi..

tôi còn phải đưa Đồng Hiểu về nhà.” “Đồng Hiểu cũng cùng đi chứ?” Đồng Hiểu vội lắc đầu, cô sợ nhất là uống rượu

“Em không đi đâu,3Hân Văn, cậu cùng đi với chị cậu đi

Nhà trọ cũng ở gần đây, tớ tự mình đi về được.” Chung Hân Văn còn đang do dự, Chung Hân Nhiên ở trong xe thúc giục, “Chung Hân Văn, lên xe!” Mặc dù không đành lòng nhưng Chung Hân Văn vẫn lên xe, còn dặn đi dặn lại Đồng Hiểu, “Về đến nhà nhất định phải gọi điện cho tớ.”

Thẩm Thần Bằng đưa cô gái kia rời khỏi trung tâm thương mại, lái xe lao vun vút trên đường

Cô gái kia ít nhiều cũng biết nhìn mặt người khác, biết anh tức giận nên ngồi trong xe không dám nói câu nào.

Thấy hướng xe chạy là phía trường đại học, cô gái vội nói: “Không phải anh nói đêm nay đến khách sạn sao, sao lại quay về trường?” Thẩm Thần Bằng bình tĩnh, không nói tiếng nào

Cô gái kia thấy thế cũng không dám lên tiếng.

“Kít!” một tiếng, Thẩm Thần Bằng dừng xe trước cổng trường học.

“Xuống xe đi.”

Cô gái kia thân trong khoác tay anh, “Anh Thẩm, em biết sai rồi, lần sau em sẽ không tranh chấp với bạn của anh nữa

Em chỉ không thích chị Chung, ghét ánh mắt chị ta nhìn anh

Chị ta còn nhân lúc anh không có ở cạnh em, nói mấy câu khó nghe chết được, muốn em rời khỏi anh

Cho nên hôm nay em mới muốn trả thù chị ta một chút, anh Thẩm, lần sau em không dám nữa, anh đừng giận được không?”.

Thẩm Thần Bằng vẫn giữ vẻ mặt như cũ, lạnh nhạt nói từng câu từng chữ, “Tôi sẽ cho trợ lý gửi một khoản tiền vào tài khoản của cô, xem như là thù lao trong thời gian cô ở cạnh tôi, xuống xe.”

Cô gái cuồng phát khóc, “Em không cần tiền, em chỉ muốn ở cạnh anh, em thật sự thích anh, anh Thẩm, anh đừng bỏ em

Em hứa với anh sau này sẽ ngoan ngoãn nghe lời

Em không quan tâm bên cạnh anh có bao nhiêu cô gái, chỉ cần thỉnh thoảng anh đến với em, thỉnh thoảng có thể đi cùng em là được rồi.”

“Một câu tôi không muốn lặp lại lần thứ ba, đợi tôi nói lần thứ ba, một đồng cô cũng đừng nghĩ đến.” Cô gái rơi nước mắt xuống xe

Nhìn Thẩm Thần Bằng lái xe đi như bay, cô ta hối hận đến xanh ruột, nghiến răng, thầm nguyền rủa Chung Hân Nhiên trong lòng

Người đàn bà không biết xấu hổ đó, luôn thầm thương trộm nhớ Thẩm Thần Bằng, tất cả là tại cô ta, khiến mình bị Thẩm Thần Bằng vứt bỏ

Đồng Hiểu đi bộ suốt quãng đường về nhà, lượng thông tin ngày hôm nay quá lớn, khiến cô chưa thể xử lý hết

Gặp được người phụ nữ mà Thẩm Thần Bằng yêu nhất, nhìn thấy bạn gái nhỏ hiện nay của anh, còn cả Chung Hân Nhiên, người luôn luôn lặng lẽ yêu Thẩm Thần Bằng

Cô đột nhiên cảm thấy thật mỉa mai, một người đàn ông như vậy dựa vào cái gì mà tổn thương nhiều người phụ nữ như thế, dựa vào cái gì chứ? Bước đi không mục đích về đến phòng trọ, bỗng nhiên cô nhìn thấy chiếc xe thể thao của Thẩm Thần Bằng đỗ ở đó

Cô dừng lại, không dám tiếp tục bước về phía trước

Ánh đèn đường vàng nhạt cùng ánh trăng chiếu rọi, Thẩm Thần Bằng đang dựa lên mui chiếc xe thể thao, đứng nhìn từ xa như vậy cũng khá đẹp trai

Khó trách có nhiều cô gái mê luyến vây quanh anh như vậy.

Đồng Hiểu cảm thấy may mắn, khi gặp lại anh con tim cô đã đập bình thường, bình tĩnh không chút gợn sóng

Thẩm Thần Bằng nhìn thấy cô, chậm rãi đi về hướng cổ đứng

Đến trước mặt cô, anh cười và nói: “Đồng Hiểu, tôi nói không sai chứ, chỉ cần tôi muốn thì không có chuyện gì tôi không thể biết

Tôi chỉ cần một cuộc điện thoại là có thể tra được cô đang ở đâu, cô cảm thấy có thể trốn ở đâu?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui