Tình Đắng



Ánh mắt luôn nhìn ra bên ngoài cửa sổ mà chẳng thèm liếc anh lấy một cái

Xe dừng hẳn, Đồng Hiểu lạnh lùng lên tiếng, “Anh không cần xuống xe, tôi sẽ tự đi lên.” Thẩm Thần Bằng hắng giọng, “Vừa nãy ăn cơm anh quên uống nước, cổ họng hơi khô, cho anh lên uống cốc được không? Uống xong anh sẽ đi ngay, cam đoan không trì hoãn.” “Không, anh ra siêu thị mà mua nước uống.” Đồng Hiểu nói rồi mở cửa xuống xe.

Thẩm Thần Bằng gào lên với cái bóng lưng của cô, “Ngay cả cốc nước cũng không cho uống, tốt xấu gì anh cũng mời em ăn cơm cơ mà.”

Bước chân của Đồng Hiểu không hề do dự, đi thẳng vào thang máy.

Nhìn cửa thang máy đóng lại, anh mới không cam3lòng rời đi

Thang máy kêu một tiếng “đinh” dừng lại, Đồng Hiểu đi ra ngoài

Cô không ngờ tới là Chương Lâm Vân lại đang chờ cô ở ngoài cửa

Mới hai ngày không gặp mà trông anh ta rất khác, sắc mặt vô cùng nhợt nhạt.

“Chương Lâm Vân, sao anh lại tới đây?”

Chương Lâm Vân không trả lời mà hỏi lại: “Thẩm Thần Bằng đưa em về?” Đồng Hiểu dùng chìa khóa mở cửa, “Đi vào trước đã, chúng ta nói chuyện.” Chương Lâm Vân đi theo Đông Hiểu vào phòng, anh ngồi xuống ghế sofa ở phòng khách


Đồng Hiểu đi vào bếp đun nước, pha cho anh chén trà

Chương Lâm Vân khẽ nhấp một ngụm rồi đặt chén trà xuống bàn, anh lên tiếng, giọng nói hơi thì thào, “Đồng Hiểu, anh mặc kệ em đã từng phát0sinh cái gì với Thẩm Thần Bằng, chỉ cần em không qua lại với anh ta nữa, anh có thể coi như chưa có chuyện gì xảy ra, và em vẫn là bạn gái của anh

Anh sẽ thuyết phục người nhà của anh cho chúng ta mau chóng kết hôn.”

Đồng Hiểu không muốn tiếp tục lừa mình dối người nữa, có rất nhiều chuyện đã không thể quay lại được nữa rồi

“Lâm Vân, chuyện cũng đã xảy ra, tất cả đều không còn như trước, chúng ta đã không thể nào trở lại lúc ban đầu được nữa, anh quên em đi.”

Chương Lâm Vân cao giọng, “Đồng Hiểu, em không thể nói những lời vô trách nhiệm như thế được, anh cũng đã giả vờ như chưa xảy ra chuyện gì rồi, vì sao em còn không chịu5quay về với anh? Em còn không quên được Thẩm Thần Bằng thật sao? Nhà họ Thẩm quyền thể hơn nhà họ Chương, Thẩm Thần Bằng cũng ưu tú hơn anh, cho nên dù lúc trước Thẩm Thần Bằng đã đá em, bây giờ anh ta quay đầu lại tìm, em vẫn muốn ở bên anh ta phải không?”

“Lâm Vân, anh nghe em giải thích...” Đồng Hiểu còn chưa nói hết câu đã bị Chương Lâm Vân ngắt lời, “Đồng Hiểu, anh cho là em không giống những cô gái khác, em không phải là người tham hư vinh, thế nhưng em làm anh quá thất vọng

Bởi vì đối phương là Thẩm Thần Bằng nên em có thể không nguyên tắc nào cùng với anh ta, là như vậy phải không?” Đồng Hiểu hít sâu một hơi, “Thật4xin lỗi, từ lúc bắt đầu chúng ta đã không nên ở bên nhau.”

Cặp mắt Chương Lâm Vân bỗng đỏ lên, “Em có ý gì? Từ lúc bắt đầu chúng ta đã không nên ở bên nhau, chẳng lẽ cho tới bây giờ em chỉ là đang đùa bỡn với anh?”

“Không, không phải như vậy, em cho là tình cảm có thể chậm rãi bồi dưỡng, thế nhưng em nhận ra là em không làm được

Quãng thời gian ở cùng với anh rất vui vẻ, nhưng sự vui vẻ này lại không phải là hạnh phúc

Em không yêu anh, ngay cả bản thân mình em cũng không tự lừa dối được.”

Hai tay Chương Lâm Vân siết chặt lại, anh ta có cảm giác mình sắp điên rồi.

“Đồng Hiểu, sao em có thể đối xử với anh như vậy?9Anh yêu em lâu như vậy, anh yêu em đến thế? Đồng Hiểu nhíu mày, “Chương Lâm Vân, anh đừng như vậy.” Anh ta đột nhiên nhào về phía cô, làm cô ngã ra ghế sofa, rồi anh ta hôn ngấu nghiến lên môi cô

“Trong thời gian chúng ta qua lại, ngay cả hôn em cũng không cho, vậy thì vì cái gì mà Thẩm Thần Bằng có thể cùng em lên giường hả? Đồng Hiểu, có phải ai cùng em lên giường em cũng sẽ thích người đó hay không? Nếu là như vậy, đêm nay anh sẽ không buông tha em đâu!” Anh ta ép chặt cơ thể của cô, ôm lấy mặt cô mà dùng sức hôn, gần như là gặm cắn

Đồng Hiểu sợ hãi trước biểu hiện của Chương Lâm Vân, cô gào lên, “Chương Lâm Vân, anh đừng như vậy, anh bình tĩnh lại một chút!” “Em bảo anh phải tỉnh táo lại thế nào, nếu không đụng vào em thì anh sẽ mất em.” “Chương Lâm Vân, anh buông tay, đừng để em phải hận anh!” “Vậy thì hận đi!”

Tay của Chương Lâm Vân trượt vào trong váy Đồng Hiểu, “Thẩm Thần Bằng cũng làm thế này với em phải không?”


Đồng Hiểu ra sức giãy giụa nhưng không thể thoát ra được

Cô sợ quá khóc ầm lên, vừa khóc vừa cầu khẩn, Chương Lâm Vân, cầu xin anh, cầu xin anh đừng làm như vậy với em!” “Đồng Hiểu, anh cũng cầu xin em, cầu xin em đừng rời bỏ anh!” “Xoẹt xoẹt...”, chiếc váy bông của Đồng Hiểu bị Chương Lâm Vân xé rách.

Giây phút này, cô có cảm giác thế giới của mình là một mảnh lờ mờ, cô cuồng loạn kêu khóc, phát điện giãy giụa

Nhưng Chương Lâm Vân vẫn không chịu buông tay

Tiếng chuông cửa đột nhiên vang lên, Thẩm Thần Bằng đi đến nửa đường đột nhiên nghĩ đến chuyện trong người Đồng Hiểu không có đồng nào, lại không có điện thoại, nên anh quay trở lại.

Anh ấn mạnh chuông cửa nhưng không ai ra mở.

Loáng thoáng nghe thấy bên trong có tiếng động, hình như là tiếng khóc của Đồng Hiểu

Anh khẩn trương lên, gõ mạnh cửa, gõ liên tục

Chương Lâm Vân nghe thấy tiếng đập cửa ồn ào, trong một phút xao lãng, anh ta bị Đồng Hiểu đẩy mạnh ngã ra ghế sofa

Đồng Hiểu không kịp mặc quần áo tử tế, chạy ra mở cửa, vừa nhìn thấy Thẩm Thần Bằng, cô nhào ngay vào trong ngực anh, ôm thật chặt

Cảnh tượng trước mắt gần như đâm mù mắt Thẩm Thần Bằng, anh ôm ngang cô lên, bể cô vào phòng ngủ

Anh nhẹ nhàng đặt cô lên giường, Đồng Hiểu nắm chặt lấy tay anh, không cho anh rời đi.

Anh vỗ vai cô, nhẹ nhàng dỗ dành, “Ngoan, anh ra bên ngoài xử lý một chút, sẽ nhanh chóng quay trở lại thôi.”


Thẩm Thần Bằng đi ra khỏi phòng ngủ, nhẹ nhàng gài cửa lại

Giờ phút này Chương Lâm Vân đã khôi phục lý trí, anh ta ngồi ở trên ghế sofa, không ngừng cảm thấy hối hận

Thẩm Thần Bằng đi tới, không nói lời nào đã vung một cú đấm rất mạnh lên mặt Chương Lâm Vân, máu tươi lập tức trào ra từ khóe miệng anh ta.

“Chương Lâm Vân, cú đấm này tôi đánh thay Đồng Hiểu

Con mẹ cậu chứ, sao cậu có thể làm như thể với cô ấy?”

Chương Lâm Vân không phản kháng, anh ta cười lạnh, “Thẩm Thần Bằng, anh cũng không nghĩ xem mình là cái loại người gì, anh có quyền nói tôi à? Cô ấy là bạn gái của tôi, tôi làm chuyện này với cô ấy là chuyện đương nhiên, anh là cái thá gì? Anh dựa vào cái gì mà đụng vào cô ấy?”

Thẩm Thần Bằng lại đấm thêm một cú, “Còn cú đấm này là bởi vì cậu cứ mê muội mãi không chịu tỉnh

Đến bây giờ cậu vẫn chưa rõ sao? Đồng Hiểu không yêu cậu!”

Chỉ một câu đơn giản lại chạm đến nơi mềm yếu nhất trong nội tâm Chương Lâm Vấn.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận