Đồng Hiểu thấy hơi hoảng hốt
Hình như cảm nhận được phía sau có một ánh mắt nóng rực, Thẩm Thần Bằng quay đầu lại mỉm cười nhẹ với cô
Nhìn gương mặt góc cạnh rõ ràng của anh, cô cảm giác trái tim mình rất yên bình, an tâm.
“Mẹ, con không nghe mẹ nói nữa, một lúc nữa con sẽ về theo mẹ học làm đồ ăn.” Thẩm Thần Bằng nói rồi vội vàng tắt cuộc gọi, anh lại mỉm cười với Đồng Hiểu đứng ở bên ngoài
“Anh làm đồ ăn sáng, sắp xong rồi.”
Đồng Hiểu kéo suy nghĩ trở về, cô nói thản nhiên, “Tôi không kịp rồi, phải đi làm đã.”
Lông mày trên gương mặt Thẩm Thần Bằng khẽ chau3lại, “Ăn sáng xong anh sẽ đưa em đến trường.” Khi đang nói chuyện, anh đã nhanh chân chạy tới trước mặt cô
Vóc dáng cao lớn che ở trước mặt Đồng Hiểu, hơi thở của anh trong nháy mắt bao trùm lấy cô
“Vì anh đã dậy sớm làm bữa sáng cho em, có phải em nên thưởng cho anh một nụ hôn chào buổi sáng không?”
Đồng Hiểu ngẩng đầu nhìn, anh đã cúi người xuống, vừa nhẹ nhàng vừa dịu dàng hôn lên đôi môi hồng của cô.
Cô quên giãy giụa, lại dường như hơi say mê
Thẩm Thần Bằng thấy cô không phản kháng, bèn đặt tay lên hông cô, bất giác hôn sâu hơn
Đồng Hiểu không nghênh đón, cũng không0cự tuyệt, mặc cho anh mút lấy cái lưỡi thơm tho của mình, toàn thân cô như bị điện giật
“Thẩm Thần Bằng, đủ rồi!”
Khi anh không chút kiêng dè mà chuyển nụ hôn sang cổ của cô, Đồng Hiểu mới khó chịu lên tiếng
Anh nhẹ nhàng ôm lấy vai cô, cười nói: “Đồng Hiểu, sau này chúng ta cùng chung sống hạnh phúc nhé, đừng cãi nhau nữa được không?” Cô đẩy anh ra, hờn dỗi chạy trở về phòng.
Lúc này cô không biết mình đang tức giận ai nữa, dường như là Thẩm Thần Bằng, mà lại như là chính cô
Cô hận mình khi đối mặt với anh luôn có cảm giác không thể làm gì được
Nghĩ đến đứa con5đã mất, cô lại hết lần này đến lần khác khó mà chống cự được Thẩm Thần Bằng, nó giống như một lưỡi dao sắc bén, mạnh mẽ chém nát tim cô
Cô nói với mình rằng không thể mềm lòng, cũng không thể lại tiếp tục động lòng nữa, nhưng rốt cuộc cũng không thể lừa được chính mình.
Dù là đã từng đau đớn, nhưng cô vẫn không có cách nào cự tuyệt được sự dịu dàng của anh
Cô càng nghĩ càng cảm thấy tự trách, không muốn ra bên ngoài đối mặt với anh
Không biết đã qua bao lâu, Thẩm Thần Bằng ở bên ngoài gõ cửa, “Đồng Hiểu, còn không ra ăn sáng thì dù anh có đua xe4tốc độ đưa em đến trường, em cũng vẫn đến muộn đấy.”
Ra khỏi phòng ngủ một lần nữa, Thẩm Thần Bằng đã nấu xong cháo đặt ở trên mặt bàn, anh kích động nói với cô: “Đây là lần đầu tiên anh nấu cháo, tới ăn thử xem mùi vị thế nào?”
Đồng Hiểu đi đến ngồi xuống ghế
Cô múc một thìa cháo hoa cho vào miệng
Thẩm Thần Bằng đẩy mong đợi nhìn cô, thứ ánh sáng trong mắt anh thật ấm áp
Đồng Hiểu đột nhiên cảm thấy sợ hãi, sợ lại một lần nữa lạc mất phương hướng trong sự ấm áp này
Cô buông thìa xuống, lạnh lùng đánh giá, “Rất khó ăn, tôi không ăn đâu.” Anh nhíu mày: “Thật9không? Để anh nếm thử.” Anh bê bát cháo hoa Đồng Hiểu vừa ăn, đưa từng thìa vào miệng mình, lẩm bẩm: “Cũng được mà, chẳng phải vị của cháo hoa là như thế này sao?” Đồng Hiểu cầm chiếc túi trên ghế sofa, thúc giục, “Tôi muộn rồi.” Thẩm Thần Bằng buồn bực buông bát, cầm chìa khóa xe đi theo phía sau.
Ngồi trên chiếc ghế thoải mái dễ chịu trên xe, tầm mắt cô nhìn ra ngoài cửa sổ, bỗng cô hỏi: “Vì sao đổi xe?”
“Anh chán Bentley rồi, nào có nhiều nguyên nhân như vậy.”
Thẩm Thần Bằng nói đơn giản, bỗng nghĩ đến cái gì đó, anh nói với vẻ hơi buồn buồn
“Đồng Hiểu, em đừng có cho là anh đổi xe vì muốn theo dõi em nhé, anh không bỉ ổi như vậy đâu.” Đồng Hiểu khinh miệt hừ giọng, không nói thêm gì nữa
“Vừa rồi đi hơi gấp, anh để di động ở nhà em rồi, em đưa chìa khóa cho anh đi, anh sẽ tiện thể rửa bát cho em luôn.”
Đồng Hiểu lạnh lùng đáp lại: “Tôi chỉ có một chiếc chìa khóa.”
“Vậy em đưa trước cho anh đi, anh sẽ đi đánh thêm một cái, rồi tôi qua trường đón em.” Đồng Hiểu xem nhẹ nửa câu đầu, cô lạnh nhạt nói: “Không cần anh đón, tự tôi về được.” Thẩm Thần Bằng bất đắc dĩ thở dài, “Hôn cũng hôn rồi, ngủ cũng ngủ rồi, sao em còn khó chịu như thế?”
Cho đến khi đưa Đồng Hiểu đến trường, hai người đều không nói thêm với nhau câu nào
Thẩm Thần Bằng ra kết luận, sau này có muốn làm gì với Đồng Hiểu thì cứ trực tiếp làm luôn, không cần nhiều lời, nếu không sẽ bị tức đến mức nội thương, thật đúng là không đáng.
Đồng Hiểu đến trường học thì gặp đúng lúc Ta Lâm đi từ phòng bảo vệ ra.
Vốn dĩ Đồng Hiểu cũng không muốn nói thêm gì với cô ta, nhưng Tạ Lâm lại bước đến bên cạnh cô, dùng giọng khinh bỉ mỉa mai nói: “Có Rolls-Royce đưa đón đi làm, Đồng Hiểu, tôi thật không hiểu, cô được người phú quý như thế bao nuôi sao còn muốn khổ sở đi làm làm gì? Cuộc sống của tình nhân không phải là cả ngày đi shopping, uống trà chiều, rồi cố ý khoe khoang để cả trường tiết kim chủ của cô là ai à?” Đồng Hiểu vẫn không muốn để ý tới cô ta.
Giễu cợt không chọc giận được Đồng Hiểu, Tạ Lâm hơi tức giận, đi tới nắm chặt lấy cổ tay cô: “Đồng Hiểu, cô đừng tưởng rằng mình trèo lên được thái tử gia của đất thủ đô này thì đặc biệt hơn người nhé
Người ta vui vẻ thì cho cô trở thành chó con liếm hai lần, một khi không vui nữa thì bị đạp một cước bay ra xa
Cái loại phụ nữ gọi thì đến đạp thì đi như cô làm người khác cảm thấy buồn nôn lắm.”
Đồng Hiểu bị cô ta nắm chặt cổ tay nên bắt buộc phải dừng lại
Nghe cô ta nói những điều sỉ nhục mình, đôi lông mày xinh đẹp của Đồng Hiểu bất giác cau lại
“Buông tay!” Cô lạnh lùng lên tiếng, nhẫn nại của con người đều có hạn thôi
“Đồng Hiểu, chẳng mấy chốc cuộc thi kỹ năng cơ bản của giáo viên trẻ sẽ được tổ chức, trường chúng ta chỉ có một suất đi thi, tôi nói cho cô biết, tôi bắt buộc phải có vị trí này
Cô có gan thì lấy bản lĩnh thật ra tranh cao thấp với tôi, đừng có đi vận dụng quan hệ để người ta khinh thường.” Tạ Lâm nói rồi hất mạnh tay cô ra, cổ tay Đồng Hiểu bị cô ta bóp tạo thành một vệt đỏ nhạt
Năm đầu tiên vào trường học, vì chưa hiểu cái gì cả nên Đồng Hiểu như nghe con không sợ cọp, đánh bại Tạ Lâm, được đại diện trường học tham gia vào cuộc thi kỹ năng cơ bản của giáo viên trẻ và lấy được giải đặc biệt
Có lẽ mối hận thù của Tạ Lâm với cô đã bắt đầu từ đó
Đồng Hiểu thở dài thườn thượt đi thẳng vào lớp học.