Nghĩ đến lời mỉa mai vừa rồi của Tạ Lâm, Đồng Hiểu cảm thấy thật bất đắc dĩ
“Đồng Hiểu, bây giờ cô đi theo anh Thẩm rồi có khác, bắt đầu coi thường mấy cuộc thi như thế này rồi.”
“Không phải thế.” Hà Thu Đình nhếch miệng, đi ra ngoài
Nếu đã ghi danh, Đồng Hiểu muốn làm tốt
Cô lại nghĩ đến Thẩm Thần Bằng, có thể lợi dụng dịp này để lấy cớ.
Lúc tan làm Thẩm Thần Bằng tới đón cô, Đồng Hiểu từ chối: “Thẩm Thần Bằng, gần đây tôi sẽ rất bận rộn, xin anh đừng tới quấy rầy tôi nữa.”
Anh hơi nhíu mày, trầm giọng hỏi: “Em bận cái gì?” “Cuối tuần này tôi có cuộc thi, trong khoảng thời gian này tôi muốn ở nhà đọc sách.”
“Cuộc3thi tắm chó gì vậy, lên xe trước đã.” Đồng Hiểu không để ý đến anh, đi thẳng lên phía trước
Thẩm Thần Bằng hơi tức giận, anh đã hết lần này đến lần khác hạ mình ở trước mặt cô rồi, cho dù lúc trước đúng là anh đã phạm sai lầm, nhưng cũng nên dừng lại đi chứ.
Anh đỗ xe lại, xuống xe chạy đuổi theo bước chân của cô
“Được rồi, cho dù có bận rộn hơn nữa cũng nên ăn cơm đi đã
Anh đưa em ra ngoài ăn một bữa cơm, ăn xong sẽ đưa em về nhà ngay, cam đoan không quấy rầy em đọc sách.”
“Không, tôi sẽ tư về nhà ăn cái gì đó.”
Thẩm Thần Bằng thật sự tức giận
“Đồng Hiểu, em có chừng mực thối, gây0chuyện cũng nên có giới hạn, em cho rằng một người đàn ông có thể dỗ dành em được bao lâu?” “Tôi đâu có bảo anh dỗ dành tôi.” Cô nhẹ nhàng đẩy anh ra, sau đó bước nhanh về phía trước
Thẩm Thần Bằng tức đến mức không thở nổi, anh quay về xe, lúc đi ngang qua Đồng Hiểu còn có ý tăng nhanh tốc độ.
Vì tốc độ xe quá nhanh khiến đám bụi trên mặt đất bị vung lên, bay cả vào mắt Đồng Hiểu
Xuyên qua kính chiếu hậu, anh nhìn thấy Đồng Hiểu đang dụi mắt, trong lòng anh nghĩ “đáng đời!”, nhưng tốc độ lại bất giác chậm lại.
Càng nghĩ càng thấy tức thêm, anh lại tăng tốc lần nữa, đi xa dần, cho đến khi bóng5dáng nhỏ gầy ở sau lưng biến mất.
Đồng Hiểu trở lại căn hộ của mình, cô nhìn thấy ví tiền và điện thoại của Thẩm Thần Bằng đang để ở trên bàn trà trong phòng khách
Tim nao nao, cô đi vào bếp
Trong nồi vẫn còn cháo anh nấu buổi sáng, trong đầu cô lơ đãng hiện ra hình ảnh bóng dáng cao lớn của anh đứng trong phòng bếp, vừa nói chuyện điện thoại vừa nấu cháo, có lẽ đây là lần đầu tiên cậu chủ Thẩm làm việc này, nghĩ tới đây, cô bỗng cảm thấy hơi bực bội
Cô cắm lại nồi cơm điện, bữa tối chỉ ăn một chút cháo thừa
Rõ ràng chảo không có hương vị gì, thế mà cô lại ăn thêm một bát nữa
Chuông điện thoại4di động đột ngột vang lên, cô nhìn thấy điện thoại của Thẩm Thần Bằng để trên bàn trà rung lên
Cô buông bát đũa đi qua xem, thấy là số máy lạ
Tiếng chuông reo rất lâu mới dừng lại, đột nhiên cô nhìn thấy trên màn hình bảo vệ là ảnh của mình
Tim lập tức như bị cái gì đó thắt lại
Cô sợ run, chuông điện thoại lại vang lên lần nữa, vẫn là số máy đó
Đồng Hiểu cứ yên lặng nhìn chằm chằm vào điện thoại như vậy, mãi cho đến khi tiếng chuông dừng lại.
Cuối cùng cũng khôi phục sự yên tĩnh, nhưng chỉ một loáng sau điện thoại lại nhận được một tin nhắn.
Không phải cô cố ý xem, chỉ là vô tình nhìn thấy mà thôi
[Anh Thẩm,9hôm nay là sinh nhật của em, có thể đi mừng sinh nhật với em không?
Đồng Hiểu cười lạnh, đứng dậy đi vào phòng ngủ
Tắm rửa xong đi từ phòng tắm ra, cô nghe thấy ngoài phòng khách lại có tiếng chuông điện thoại vang lên
Đồng Hiểu không để ý tới, cô cầm sách lên chăm chú lật ra xem
Tiếng chuông vang lên một hồi, lại một hồi, liên tục không dứt
Cô hơi tức giận đi tới, trên màn hình biểu hiện vô số cuộc gọi nhỡ, là những số máy khác nhau gọi tới
Trong lòng cô dâng lên sự châm chọc, oanh oanh yến yến tim anh đúng là không ít
Bỗng nhiên cô nghĩ đến lời Thẩm Thần Bằng đã từng nói: “Ở bên cạnh Thẩm Thần Bằng tôi chưa bao giờ thiểu đàn bà.” Tiếng chuông vang lên lần nữa, Đồng Hiểu tức giận ấn nút nghe máy, sau đó gầm lên với đầu bên kia: “Thẩm Thần Bằng chết rồi, đừng có gọi đến nữa!” “À..
Đồng Hiểu à, bác là mẹ của Thần Bằng, hiện giờ Bằng Bằng đang đi cùng với cháu hả?”
Trái tim Đồng Hiểu đập lỡ một nhịp, cô bỏ điện thoại ra khỏi tai để nhìn lại, hai chữ “mẫu hậu” làm cô hoảng sợ.
“Bác gái, cháu...”
“Đồng Hiểu, nói với cháu cũng được, cuối tuần này ba của Thần Bằng sẽ về nhà, đến lúc đó cháu tới nhà ăn bữa cơm nhé: Ông ấy rất muốn được gặp cháu.”
“Bác gái, cháu...” “Đồng Hiểu, cứ quyết định như thể đi, cháu cứ định ra thời gian cụ thể rồi bảo Thần bằng nói lại với bác, để bác còn chuẩn bị” “Bác gái...” “Đông Đông đang gọi bác rồi, cứ như vậy nhé” Đầu bên kia vang lên tiếng hét non nớt của trẻ nhỏ, Tiết Ngọc Lan cúp điện thoại
An Noãn cảm thấy buồn cười, “Bác gái, bác gấp gáp đến mức như vậy sao?” Tiết Ngọc Lan xì An Noãn, “Hai đứa nó cũng ở chung rồi, dù sao cũng nên chịu trách nhiệm với con gái nhà người ta chứ, nhỡ lúc nào đó to bụng mà còn chưa cưới thì không công bằng với người ta đâu.”
Sáng sớm hôm nay Thẩm Thần Bằng gọi điện cho Tiết Ngọc Lan hỏi bà cách nấu cháo
Tiết Ngọc Lan phỏng đoán là bọn họ đã ở chung, thể là bà liền tính toán chuyện này
Nghĩ chờ Thẩm Diệc Minh về rồi sắp xếp cho gặp người lớn
Tiếp đấy là đưa bền thống gia đến Bắc Kinh để hai nhà gặp mặt, bàn bạc về chuyện hôn lễ
Vừa nghĩ tới chuyện chẳng bao lâu nữa sẽ có thể được ôm cháu trai là bà lại vui mừng hớn hở.
An Noãn nhìn dáng vẻ vui mừng của Tiết Ngọc Lan mà vỗ đầu Đinh Đinh và Đông Đông, cười trêu chúng, “Hai đứa chẳng mấy chốc sẽ bị thất sủng rồi.” Cúp điện thoại xong, Đồng Hiểu luôn xao lãng, không thể nào tập trung đọc sách được
Cô không thể ngờ người nhà của anh lại chấp nhận cô nhanh như vậy, trước đây cô chưa từng không dám nghĩ đến chuyện này.
Giờ chia tay rồi mới phát hiện trở ngại giữa bọn họ chỉ là do chính họ chứ không liên quan gì đến người khác.
Điện thoại và ví của Thẩm Thần Bằng để ở chỗ Đồng Hiểu vài ngày, những ngày này anh chưa từng xuất hiện
Mỗi lần tan tầm trở về nhà, Đồng Hiểu vẫn không nhìn thấy chiếc xe quen thuộc kia.