Tình Đắng



""/ tre.

Ngay lập tức, toàn bộ trường học như sôi trào, tất cả mọi người đều bàn tán xôn xao

Đến ngay cả Hà Thu Đình cũng nói với giọng khinh bỉ: “Đồng Hiểu, theo anh Thẩm đúng là có khác nhỉ? Chuyện tốt như vậy cứ rơi thẳng luôn vào đầu cô, tất cả sự cố gắng chuẩn bị của mọi người đơn giản chỉ là một trò cười.” Ròng rã suốt một ngày, Đồng Hiểu ở trong trường học gặp được ai đều sẽ bị chỉ trỏ, trên mặt họ đều treo nụ cười giễu cợt

Tan làm, Đồng Hiểu đi đến văn phòng của hiệu trưởng, nhưng hiệu trưởng đã đi họp, không ở trong trường học

Ra khỏi tòa nhà, không khéo lại đụng phải3Tạ Lâm

“Đồng Hiểu, mặt mũi của thái tử gia đất thủ đô lớn quá nhỉ? Chắc anh ta chỉ cần nói một câu ở trước mặt hiệu trưởng là cơ hội tốt như vậy sẽ rơi xuống đầu cô ngay.”

“Tôi...”

Tạ Lâm hừ mũi, “Đồng Hiểu, tôi tới đây là để gặp hiệu trưởng, tôi muốn hỏi hiệu trưởng xem vì sao lại không thông qua tranh tài để lựa chọn mà trực tiếp đưa luôn cơ hội cho cô

Tôi cũng không tin một cái trường nho nhỏ này mà còn có thể có sự viện không công bằng trắng trợn như thế

Nếu hiệu trưởng không cho tôi lời giải thích hợp lý, tôi sẽ không tiếc bất cứ giá nào tung chuyện này ra ngoài

Nếu0Đồng Hiểu cô đã vô sỉ, dựa vào đàn ông để trèo lên trên, thì tôi cũng không cần để ý nhiều nữa!”

Đồng Hiểu nhíu mày, cô lí nhí: “Hiệu trưởng không ở trong văn phòng

Cô yên tâm đi, tôi sẽ không tham gia cuộc thi lần này đâu.”

Tạ Lâm nhếch miệng lên giọng mỉa mai, “Cô không tham gia? Đúng là làm trò cười

Cô để trường học phát đi thông tin như thế này không phải là muốn tuyên cáo với mọi người rằng người đứng phía sau cô là cậu chủ Thẩm sao? Trong cái thời đại này, xem ra năng lực không còn quan trọng nữa, quan trọng là quy tắc ngầm.”

“Mặc kệ cô tin hay không, tôi sẽ không tham gia5cuộc thi lần này.” Đồng Hiểu nói xong thì đi thẳng

Lúc cô đi qua Tạ Lâm, cô ta bỗng nhiên duỗi một chân ra đạp cô một phát

Đồng Hiểu bị ngã lăn ra đất, đầu bị đập mạnh vào góc nhọn của bồn hoa phía trước, chảy máu.

Cô “A” lên, đau đến nhíu mày.

Tạ Lâm khoanh tay, đứng từ trên cao nhìn xuống Đồng Hiểu.

“Đi đường không cần dùng mắt à? Xem ra đôi mắt to tròn xinh đẹp này của cô chỉ dùng để quyến rũ đàn ông thôi nhỉ?”

Nói xong, Tạ Lâm không hề hổ thẹn xoay người rời đi

Đồng Hiểu chịu đựng cơn đau khập khễnh trở lại văn phòng, cô dùng khăn giấy lau máu chảy ra từ trán.

Đến văn phòng4mới phát hiện cửa lại bị khóa.

Cô chật vật đi tới chỗ phòng bảo vệ, chú bảo vệ thấy nửa bên mặt cô toàn là máu thì dường như không nhận ra cô

“Chuyện gì xảy ra vậy? Sao lại chảy nhiều máu thế này? Có phải gọi 120 không?” Đồng Hiểu mượn khăn giấy của chú bảo vệ, dùng nước lau sạch mặt, nhưng máu tươi vẫn không ngừng chảy

“Vết thương lớn lắm đấy, tốt nhất cô nên đến bệnh viện đi.” Chủ bảo vệ tốt bụng đưa cô đi bệnh viện

“Cô Đồng à, cô gọi điện thoại về nhà bảo người nhà hoặc bạn bè gì đó đến bệnh viện đi, cô thế này phải cần có người chăm sóc.” Đồng Hiểu không có9điện thoại, cũng không có ví tiền

Chú bảo vệ đành đưa điện thoại của mình cho cô

Đồng Hiểu cầm điện thoại, hình ảnh đầu tiên xuất hiện trong đầu cô lại là khuôn mặt công tử bột của Thẩm Thần Bằng.

Cô lắc đầu, cuối cùng bẩm số điện thoại của Chung Hân Văn

“Xin chào, xin hỏi ai vậy?”

“Hân Văn, là tớ, tớ bị ngã, hiện giờ đang ở trong bệnh viện, cậu có thể đến đây được không?”

Đầu bên kia im lặng một lúc, rồi lạnh nhạt hỏi lại, “Vì sao không gọi cho cậu chủ Thẩm? Cậu không phải là bạn gái của anh ta à?”

“TÓ...”

Đầu bên kia thở dài: “Bệnh viện nào?”

“Phòng khám bệnh gần trường.”

Chung Hân Văn cúp điện thoại, bên cạnh là Thẩm Thần Phong với vẻ mặt khó dò.

“Ai?”

Chung Hân Văn tức giận hừ giọng, “Chị dâu tương lai của anh.” “Cô ấy làm sao?”

“Bị thương.”

Thẩm Thần Phong nhíu mày, “Thế sao không tìm Thẩm Thần Bằng, tìm em làm gì?”

“Ai mà biết được cô ấy!”

Mặc dù nói vậy nhưng Chung Hân Văn cũng đã cầm túi chuẩn bị đi

Thẩm Thần Phong hơi không vui, “Anh vừa đi công tác về mà em lại muốn vứt anh sang một bên à?”

“Em đi xem tình hình của cô ấy trước đã, nếu không nghiêm trọng thì cô ấy sẽ không gọi điện thoại cho em đâu.” Thẩm Thần Phong buồn bực, nói: “Để Thẩm Thần Bằng đi đi, người phụ nữ của anh ấy thì để anh ấy đi chăm sóc.” Thẩm Thần Phong nói rồi đi ra ngoài, gõ cửa phòng V2

“Chị dâu bị thương, anh mau đến bệnh viện đi.” Thẩm Thần Bằng tức giận gào lên, “Cút, ở đâu ra chị dâu!”

“Đồng Hiểu, nghe nói khá nghiêm trọng, anh không đi, vậy để em gọi cho chương Lâm Vân.” Thẩm Thần Phong làm bộ lấy điện thoại ra, Thẩm Thần Bằng cướp lấy rồi ném mạnh xuống đất, mắng, “Cút mẹ cậu đi, bệnh viện nào?” “Mẹ em cũng là thím của anh đấy, chờ em về sẽ mách, cho anh được hầu hạ bằng gia pháp.” Thẩm Thần Bằng không có thời gian dông dài với Thẩm Thần Phong, anh hỏi Chung Hân Văn qua về tình huống rồi lập tức chạy ra khỏi câu lạc bộ.

Anh biết quá rõ tính cách của Đồng Hiểu, nếu chỉ là vết thương nhỏ thì làm sao lại đi làm phiền người khác

Cả đường đi phóng với tốc độ cao, lúc đến phòng khám thì bác sĩ đã xử lý qua vết thương cho Đồng Hiểu

“Vết thương hơi lớn, cần phải khâu lại, vì cân nhắc có thể sẽ để lại sẹo nên tôi đề nghị nên đến bệnh viện lớn để khâu thẩm mĩ.”

Đồng Hiểu đã đau đến mức sắp không chịu đựng nổi, “Không sao, cứ khâu luôn cho tôi ở đây đi.”

Thẩm Thần Bằng nhìn bóng lưng gầy gò của cô, chắc đã chảy rất nhiều máu, vì trên chiếc váy trắng của cô toàn là vết máu, tim anh bỗng đau thắt lại

“Chuyển viện!”

Giọng nói của Thẩm Thần Bằng vang lên, Đồng Hiểu cố gắng để xoay người lại

Nhìn thấy Thẩm Thần Bằng đứng ở cách đó không xa, áo sơ mi cởi ba nút, chắc có lẽ anh đã chạy rất gấp nên thái dương có mồ hôi chảy ra.

Lúc này, cô không biết uất ức ở đầu trào ra, làm nước mắt rơi xuống lộp bộp.

Tất cả tức giận đều như hóa thành hư không, trái tim cô mềm nhũn ra

Anh đi qua nhẹ nhàng nắm lấy đầu vai cô, “Không sao, không sao, có anh ở đây rồi.” Bác sĩ giúp Đồng Hiểu xử lý đơn giản vết thương, dùng băng gạc quấn đầu cô

Thẩm Thần Bằng ôm ngang cố lên, bể vào xe rồi đưa đến bệnh viện quân đội

Trán Đồng Hiển bị khâu năm mũi

Cô không chỉ bị thương ở trán mà chân cũng bị thương.

Khâu xong xuôi, cầm thuốc, Thẩm Thần Bằng lại ôm cô lên xe.

Xe chạy trên đường, anh nói: “Đến căn hộ của anh đi, bên chỗ em quá nhỏ, không tiện để anh chăm sóc cho em.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui