Bây giờ bám vào anh Thẩm, ỷ vào hào quang của nhà họ Thẩm đuổi Tạ Lâm khỏi trường học
Tóm lại, nói cô rất ghê gớm, cô đừng đến trường dạy nữa thì hơn, dù sao cũng không phải là anh Thẩm không nuôi nổi cô.” Đồng Hiểu thở dài, nói nhỏ, “Miệng mọc ở trên người người khác, bọn họ thích nói thế nào thì nói.” Thẩm Thần Bằng lái xe về thẳng nhà họ Thẩm, tắm rửa thay quần áo, đồng thời còn có thể mang đồ ăn đến bệnh viện
Tiết Ngọc Lan nhìn thấy anh vào nhà, không ngừng than phiền, “Sao Đồng Hiểu lại yêu như vậy, lúc thì ngã bị thương, lúc thì đau dạ dày.” Thẩm Thần Bằng gãi mũi, lúng túng giải thích, “Con nhầm muối thành đường, cô ấy vì an ủi con nên đã ăn rất nhiều sườn xào chua mặn.”
Tiết3Ngọc Lan mắng, “Cái thằng này, không biết nấu cơm thì sau này đừng có nấu nữa, dẫn Đồng Hiểu về nhà ăn cơm, tránh cho ăn xong lại đi bệnh viện.”
Thẩm Thần Bằng tắm xong cả người nhẹ nhàng khoan khoái đi xuống tầng, thấy Thẩm Thần Phong đi từ ngoài vào, tiện tay ném mạnh chìa khóa xe lên trên bàn trà.
Lúc đi qua anh, thậm chí Thẩm Thần Phong còn không chào hỏi.
Thẩm Thần Bằng cũng lười để ý đến anh ta, vội vàng đến bệnh viện
Anh mang đồ ăn từ nhà đến bệnh viện, Hà Thu Đình đã không còn ở đây nữa rồi, Chung Hân Văn và Chương Lâm Vân thì không biết đến phòng bệnh từ lúc nào
Thẩm Thần Bằng theo bản năng cau này lại, đẩy cửa phòng bệnh ra
“Anh Thẩm quay lại rồi à?” Chung Hân Văn cười chào hỏi Thẩm Thần0Bằng
Thẩm Thần Bằng liếc thấy Chung Hân Văn và Chương Lâm Vân nắm chặt tay nhau thì càng cau mày chặt hơn
“Sao hai người lại ở bên nhau?” Chung Hân Văn cười, không giải thích
Thẩm Thần Bằng bừng tỉnh hiểu ra, chẳng trách vừa rồi Thẩm Thần Phong nổi điên ở nhà, hóa ra là bị người phụ nữ này kích thích.
Thẩm Thần Bằng vòng qua bọn họ, đi thẳng đến cạnh giường, ngồi xuống
“Mẹ anh hầm canh bổ cho em.” Thẩm Thần Bằng mặc kệ hai người sau lưng, mở hộp giữ nhiệt, đổ canh bổ ra, đích thân đút cho Đồng Hiểu
“Để em tự làm.” Mặt Đồng Hiểu đỏ lên
Cô không biết tại sao sắc mặt Thẩm Thần Bằng đột nhiên không tốt lắm, giọng nói cũng cứng ngắc, như giận dỗi, “Để anh đút, những ngày qua không phải đều là anh đút cho em à?”
Đồng Hiểu5há miệng, theo bản năng nhìn chung Hân Văn và Chương Lâm Vân.
“Đồng Hiểu, bọn tớ không quấy rầy hai người ăn cơm nữa, hôm khác tớ và Lâm Vân sẽ đến thăm cậu.” Cho đến lúc Chung Hân Văn và Chương Lâm Vân tay nắm tay đi ra khỏi phòng bệnh, Đồng Hiểu vẫn chưa hoàn hồn lại.
“Choang..” một tiếng, Thẩm Thần Bằng đột nhiên tức giận, đập mạnh cái bát trong tay xuống đất, bát vỡ ra tạo thành tiếng vang chói tai
Đồng Hiểu hoàn hồn lại, nghi ngờ nhìn anh, “Anh làm sao thế?”
Anh lạnh lùng mở miệng, “Chương Lâm Vân và bạn thân của em yêu nhau, có phải em khó chịu không?”
Đồng Hiểu cau đôi mày xinh đẹp lại, “Thẩm Thần Bằng, anh nói linh tinh cái gì thế?” “Anh nói linh tinh? Vừa rồi lúc nhìn anh ta, con người em sắp rơi cả4ra ngoài
Đồng Hiểu, nếu như em không bỏ được anh ta, anh cho em cơ hội quay lại bên cạnh anh ta đấy.” Đồng Hiểu cúi đầu xuống, “Em không thích Chương Lâm Vân.” Thẩm Thần Bằng cố gắng hòa hoãn hơn một chút
Đồng Hiểu mím môi, ngẩng đầu lên, dùng đôi mắt to vô tội nhìn anh, “Em đói rồi.” Thẩm Thần Bằng lại với một bát cơm, đổ canh ra đút cho cô.
“Mẹ anh nói đợi em xuất viện rồi thì hàng ngày dẫn em về nhà, hầm chút canh dưỡng dạ dày cho em, để em thật khỏe mạnh.” Đồng Hiểu chuyên tâm ăn cơm anh đút, không nói gì.
“Đồng Hiểu, anh nói em nghe thấy chứ?”
Cô khẽ gật đầu, nói, “Vâng.”
“Đồng Hiểu, hôm nay xuất viện đi, anh đưa em về nhà họ Thẩm ở
Nhà họ Thẩm lớn, nhiều người náo nhiệt.” Đồng Hiểu cau mày,9“Em chỉ đồng ý đến nhà anh ăn cơm, không đồng ý ở nhà họ Thẩm.” Anh cũng không muốn ép cô quá, “Được rồi, ngày mai dẫn em về nhà ăn cơm.” Thẩm Thần Bằng hành động rất nhanh, ngày hôm sau làm thủ tục xuất viện cho cô, đưa cô về chung cư.
Đồng Hiểu tắm rửa cẩn thận ở trong phòng tắm mới gột rửa hết được mùi nước khử trùng trên người, thay thế bằng mùi thơm sữa tắm
Trước khi đi đến phòng treo đồ, Đồng Hiểu chọn cái váy dài màu đen đơn giản, lộ ra cánh tay trắng nõn mảnh khảnh và đôi chân thon dài.
Cô soi gương, trang điểm nhẹ nhàng, dấu hiệu bệnh tật biến mất, nhìn cả người có tinh thần hơn hẳn.
Thẩm Thần Bằng đi vào phòng ngủ, nhìn thấy gương mặt trang điểm tinh xảo trong gương
Anh đi đến ôm cô vào lòng, khàn giọng nói, “Đồng Hiểu, chúng ta không về nhà họ Thẩm vội được không?” Cô nhướng mày, “Không phải anh đã nói với người nhà rồi à?” Anh dán đôi môi mỏng vào tai cô, “Ý anh là vận động với anh trước đã, sau đó sẽ về nhà, thời gian rất dư dả.” Cuối cùng cũng hiểu được ý anh, Đồng Hiểu đỏ mặt tía tai
Cô như vậy làm gương mặt vốn xinh đẹp càng thêm mê người
Cơ thể Thẩm Thần Bằng lập tức có phản ứng, bề ngang cô lên, đặt cô lên cái giường lớn mềm mại
“Thẩm Thần Bằng, đừng phá nữa, em vừa mới tắm xong.”
“Đợi lát tắm thêm lần nữa.”
“Không...”
Lời còn chưa nói hết bị anh nuốt hết vào miệng
Lúc Thẩm Thần Bằng đưa Đồng Hiểu về nhà họ Thẩm, cả nhà họ Thẩm đã ngồi ở trước bàn ăn đợi được một tiếng rồi
Thẩm Diệc Minh ngồi ở vị trí chính giữa, rõ ràng ông rất tức giận
Tất cả mọi người đều đưa mắt ra hiệu cho An Noãn, An Noãn hiểu ra, đi đến ngồi xuống bên cạnh Thẩm Diệc Minh, “Bác hại, cháu với bác đi đánh một ván cờ đi, lâu lắm cháu không đánh cờ với bác rồi.” Thẩm Diệc Minh hất tay An Noãn ra, hừ một tiếng, “Cháu đi ra đi.” “Bác hại...”
An Noãn làm nũng.
Tiếng động cơ xe hơi vang lên bên ngoài nhà, tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm
Thẩm Thần Bằng ôm Đồng Hiểu đủng đỉnh đi vào phòng ăn, “Con xin lỗi, bị tắc đường, để mọi người chờ lâu rồi.” Thẩm Thần Bằng ôm Đồng Hiểu đến trước mặt ông cụ Thẩm, long trọng giới thiệu, “Ông nội, vợ cháu, Đồng Hiểu.” Ông cụ Thẩm cầm tay Đồng Hiểu, cười vui vẻ, “Tốt, cháu ngoan, sau này có thời gian nhớ cùng Thần Bằng về nhà ăn cơm nhé.” Bây giờ tâm nguyện lớn nhất của ông cụ chính là hy vọng trước khi rời đi có thể nhìn thấy hai đứa cháu trai thành gia lập nghiệp
Thẩm Thần Bằng và Đồng Hiểu ngồi xuống, Tiết Ngọc Lan gọi người giúp việc mang thức ăn lên.
Đinh Đinh lê bước đến bên cạnh Đồng Hiểu, “Cô Đồng, con có thể ngồi cùng cô không?”