ông ngoại..
ngồi.” Sắc mặt Thẩm Diệc Minh hòa hoãn lại, ông bế Đông Đông lên
Bầu không khí trong phòng ăn chẳng mấy đã hài hòa
Tiết Ngọc Lan vừa gắp thức ăn cho Đồng Hiểu, vừa nói, “Đồng Hiểu, sau này có thời gian cháu cùng Thần Bằng về nhà ăn cơm nhé, cái thằng này đến đường và muối cũng không phân biệt được, cháu đừng hy vọng nó có thể nấu ra được món gì tử tế.”
Tất cả mọi người đều bật cười.
Tiết Ngọc Lan lại hỏi, “Đồng Hiểu, người nhà cháu đều ở Cẩm Giang à? Lúc nào cháu đón người nhà cháu đến Bắc Kinh, hai nhà chúng ta gặp nhau đi.”
Đồng Hiểu cúi đầu xuống, nói đến3người nhà của mình, cô lập tức không biết nên trả lời như thế nào
Lúc cô nằm viện, Chu Vũ Vi còn đang không ngừng gọi điện thoại cho cô, ở đầu kia điện thoại mắng cô là sói mắt trắng, thậm chí nguyền rủa cô độc địa
Cô không dám tưởng tượng, lúc Chu Vũ Vi biết cô và Thẩm Thần Bằng ở bên nhau, bà ta sẽ phản ứng thế nào
Tất cả mọi người dường như đang đợi câu trả lời của Đồng Hiểu, nhưng mãi mà Đồng Hiểu không lên tiếng
Thẩm Thần Bằng cười khẽ, “Mẹ, mẹ đừng dọa vợ con, phụ huynh hai nhà gặp nhau, để sau hãy nói đi.”
“Năm nay con hơn ba mươi tuổi rồi,0còn muốn kéo dài đến lúc nào nữa? Con có thể kéo dài, nhưng ba mẹ không đợi nổi.”
“Mẹ, mẹ yên tâm, con nhất định sinh một đứa cháu trai cho mẹ trước khi kết hôn
Không phải bây giờ đang thịnh hành có con trước sao?”
Vẻ mặt Đồng Hiểu hết xanh lại trắng, bụng dưới bất giác co thắt đau đớn
Sau đó cả nhà bọn họ còn nói gì nữa, cô hoàn toàn không biết, chỉ chuyên tâm ăn đồ ăn Thẩm Thần Bằng gắp cho cô.
Ăn cơm xong, người nhà họ Thẩm đều muốn giữ bọn họ lại qua đêm, Thẩm Thần Bằng hình như không có ý kiến, thong dong nhìn Đồng Hiểu, giống như đang đợi ý kiến5của cô.
Đồng Hiểu nhìn Tiết Ngọc Lan, thấp giọng nói, “Ngày mai cháu còn phải đi làm, ở lại đây không tiện.” Dù sao cũng là lần đầu tiên đến nhà, Tiết Ngọc Lan không muốn dọa người con dâu này chạy mất.
“Được rồi, Thần Bằng, con đưa Đồng Hiểu về sớm đi, sau này có thời gian thì về nhà ăn cơm, biết chưa?” Trên đường về, sắc mặt Thẩm Thần Bằng không tốt lắm, cả đường đến nội thành, hai người không nói câu nào
Đi ngang qua một tiệm thuốc, Đồng Hiểu đột nhiên hô, “Dừng xe.” Thẩm Thần Bằng phanh vội xe lại, đỗ xe ở ven đường, không vui gầm nhẹ, “Em nổi điên cái gì thế?”4“Thuốc cảm ở nhà hết rồi, em đi mua một ít.” Thẩm Thần Bằng không phản đối, nhìn bóng dáng gầy nhỏ của cô đi vào tiệm thuốc, chẳng mấy chốc đã căng thẳng đi ra, giống như làm chuyện gì trái với lương tâm
Anh bất đắc dĩ lắc đầu, tốt bụng mở cửa xe giúp cô
Đến chung cư, sắc mặt Thẩm Thần Bằng vẫn không tốt lắm, anh đi thẳng vào phòng tắm
Đồng Hiểu đi vào phòng ngủ, đóng cửa lại, lấy thuốc tránh thai ra khỏi túi xách, không uống nước, nuốt thẳng xuống
Thẩm Thần Bằng tắm xong quay về phòng ngủ, thấy cô đã mặc quần áo ngủ hoạt hình bảo thủ nằm ở trên giường rồi
Anh chuẩn9bị cho cô rất nhiều váy ngủ sexy trong phòng treo đồ, cô lại không mặc lấy một lần
Thở dài một tiếng, anh bò lên giường
Đồng Hiểu nhắm chặt mắt, nhưng anh vẫn vươn cánh tay dài ra kéo cô vào trong lòng
Đồng Hiểu giả vờ ngủ say, nhưng cho dù như vậy, anh vẫn men theo quần áo ngủ luồn tay vào trong
“Thẩm Thần Bằng, em mệt rồi.” Anh phát ra một tiếng cười khẽ sảng khoái, “Không giả vờ nữa à?” “Em chỉ muốn ngủ yên ổn một giấc.” Anh xoay người đè cô xuống dưới, “Mấy ngày nay em ngủ đủ nhiều rồi, còn ngủ nữa sẽ thành cô gái ngốc nghếch đấy.” Anh không quan tâm đến sự phản kháng của cô, cúi người hôn mạnh lên môi cô
Khoảnh khắc đó, trong lòng cô đột nhiên lóe lên một ý nghĩ, thứ anh muốn có phải chỉ là cơ thể cô không? Sau cơn mây mưa, Thẩm Thần Bằng ôm cô vào trong lòng, trầm giọng hỏi: “Em và Chương Lâm Vân từng làm chưa?”
Cơ thể Đồng Hiểu khẽ run lên, cô quay người đi, cách xa anh.
“Giận rồi à?”
Anh giơ tay ra, cố dùng sức đẩy
“Đồng Hiểu, em có thể làm với anh ta, còn không cho anh nói à?”
Một giây tiếp theo, Đồng Hiểu vén chăn lên xuống giường, nhặt quần áo bị anh cởi ra ném xuống đất lên, mặc vào
Cô đi đến phòng tắm tắm, tùy ý lấy một cái váy liền ra khỏi phòng treo đồ mặc lên
“Em muốn đi đâu?” Thẩm Thần Bằng không ngờ cô lại định rời đi, anh chạy đến cướp túi của cô
“Được rồi, anh cũng chỉ tùy ý hỏi chút thôi, lần sau bảo đảm không hỏi nữa.” “Thẩm Thần Bằng, buông tay ra!” Anh không những không buông tay mà còn ôm lấy cô
“Được rồi, đã muộn vậy rồi, không được dỗi nữa
Lần sau anh sẽ không hỏi nữa.”
Đồng Hiểu dùng sức đẩy anh ra, cướp lấy túi của mình, lúc vùng vẫy, túi xách của cô rơi xuống đất, đồ bên trong rơi tán loạn
Đồng Hiểu ngồi xổm xuống nhặt, có đôi tay nhanh hơn cô, nhặt hộp thuốc tránh thai lên
Cô nhìn sắc mặt dịu dàng của anh biến thành căng cứng, từ từ trở nên ác liệt, đôi mắt hung ác nhìn chằm chằm cô.
Đồng Hiểu nghiêng mặt sang bên cạnh, giải thích đơn giản, “Chúng ta vẫn chưa kết hôn, tạm thời em không muốn có con, không muốn con của chúng ta danh không chính ngôn không thuận ra đời.”
Thẩm Thần Bằng vẫn đứng im không nhúc nhích, cô thậm chí không dám nhìn vào mắt anh, sợ bị ánh mắt lạnh lùng u ám của anh giết chết
“Em về chung cư của mình.” Đồng Hiểu nhặt túi xách trên mặt đất lên, vợ qua loa chỗ đổ rơi tung tóe bỏ vào túi.
Cô đứng dậy rời đi, nhưng đột nhiên bị anh bám chặt lấy cánh tay.
Giọng anh lạnh như băng không có một chút nhiệt độ nào, từng chữ từng câu như nói mê, “Đồng Hiểu, em càng không muốn mang thai đứa con của anh, anh càng phải khiến em mang thai.”
Anh nói rồi dùng sức ném cô lên giường
“Thẩm Thần Bằng, đừng như vậy
Cho dù anh ném lọ thuốc tránh thai này đi, em vẫn sẽ đi mua mới
Tóm lại, em vẫn chưa muốn mang thai.”
Lắc tay anh mạnh hơn hẳn, xé cái váy dài của cô thành mảnh vụn.
Anh cũng không biết tại sao, nghe thấy cô nói bốn chữ “không muốn mang thai”, lửa giận trong tim lại bốc lên ngùn ngụt
Anh cảm thấy mình đúng là điên rồi, khoảnh khắc đó trong đầu anh lại nghĩ đến lúc cô và Chương Lâm Vân lên giường, liệu cô có uống thuốc sau khi làm xong không?
Lúc tất cả yên tĩnh lại, Đồng Hiểu nằm im ở trên giường, nước mắt nối nhau rơi xuống.
Anh kéo cô vào trong lòng, phiền não lau sạch nước mắt của cô, “Đừng khóc, anh ghét nhất đàn bà khóc
Sau này em không được uống thuốc tránh thai nữa, nếu không đừng mơ anh dịu dàng với em.”