Tình Đắng

“Đây là cái gì thế?”.

“Tôi sắc thuốc Bắc cho anh uống, ban nãy lúc anh đang ngủ, tôi có đến bệnh viện đông y bốc vài liều thuốc bồi dưỡng dạ dày cho anh, cách pha chế và liều lượng tôi đã ghi lại cho anh rồi, sau này anh sắc uống hàng ngày, mỗi ngày uống một lần là được rồi.”

Thường Tử Phi nhìn vào bát thuốc đen thui còn đang bốc2khói, mùi rất khó chịu. “Anh không uống mấy cái này đâu, em đổ đi đi.” An Noãn biến sắc, không vui nói, “Thuốc này tôi sắc mất cả buổi chiều đấy, anh không uống thì tôi đổ.”

Khi cô đang định đổ bát thuốc đi thì Thường Tử Phi đã chạy đến giành lấy và uống hết.

Người đàn ông này, giờ là lúc nào rồi còn ở đó nũng nịu.

“Anh không biết sắc8thuốc, sau này nếu em sắc cho anh thì anh uống. Em không sắc thì anh không uống.” An Noãn nhún vai, lạnh lùng nói, “Tùy anh vậy, sức khỏe là của anh, tôi đã làm tròn nghĩa vụ của một người bạn rồi. Hơn nữa anh có vợ chưa cưới mà, còn có mẹ nữa, tôi tin chắc họ rất sẵn lòng làm cho anh.” Thường Tử Phi ngồi thẳng dậy, lớn6tiếng nói, “An Noãn, anh đã cầu xin em đến thế rồi mà em vẫn còn giận anh sao?” An Noãn nhếch môi không nói gì, mang bát vào bếp. Không lâu sau, cô đã dọn sạch mọi thứ trong bếp. “Thường Tử Phi, tôi phải về nhà đây, trời tối rồi.”

Trong lòng Thường Tử Phi nhói lại, khẽ nói, “Trời đã tối rồi, em ở lại đi, phòng của em anh không3hề đụng đến.”

“Như vậy không hay đâu, tôi vẫn nên về nhà thì hơn, ngày mai còn phải mở hàng.” An Noãn ra cửa đi giày, Thường Tử Phi không chịu nổi, chạy tới nắm lấy tay cô lại, nói với giọng van xin, “Đừng đi, em đi rồi ai nấu cháo cho anh, ai sắc thuốc cho anh?”

“Thường Tử Phi, anh đừng vậy, cũng đâu còn là trẻ con nữa, tôi cũng5không phải là bảo mẫu của anh.”

Anh đột nhiên có chút kích động ôm lấy cô, nói khẽ bên tai cô với giọng điệu trầm lặng, “Anh sai rồi, anh thật sự sai rồi, anh không thể mất em được, anh và Giang Thiên Nhu thật sự không có gì cả,. Noãn Noãn, trở về bên cạnh anh có được không? Chỉ cần em trở về, em có bảo anh làm gì anh cũng làm. Sau này anh sẽ nghe theo lời em, nghe theo em hết!”

An Noãn than thở nhẹ, đẩy anh ra, thành khẩn nói, “Thường Tử Phi, đừng vậy nữa, chúng ta đã không thể trở về như trước kia nữa rồi.” “Tại sao, anh và Giang Thiên Nhu thật sự không có gì mà, cả môi cũng chưa từng hôn, em tin anh đi, anh chỉ yêu mình em thôi!” “Cho dù không có Giang Thiên Nhu, tôi với anh cũng không thể nào đến với nhau được.” Thường Tử Phi nghe thấy vậy liền nheo mắt lại, lạnh lùng hỏi, “Có phải vì Mạc Trọng Huy không? Vì em không quên được hắn ta? Vì em chưa từng yêu anh.”

“Nhìn đi, suy cho cùng thì giữa hai chúng ta cũng sẽ mâu thuẫn, anh không thể nào chấp nhận được quá khứ của tôi và Mạc Trọng Huy, gia đình anh càng không thể chấp nhận. Dừng tại đây đi, cuộc sống hiện giờ của anh và tôi đều rất tốt.”

“Anh có thể, anh có thể làm được, chỉ cần sau này em đừng nhắc tới Mạc Trọng Huy trước mặt anh nữa, thì anh có thể từ từ quên đi quá khứ của hai người. An Noãn, chúng ta bắt đầu lại từ đầu đi có được không?”

An Noãn rút tay ra khỏi tay anh, lạnh nhạt nói, “Thường Tử Phi, không cần nói gì nữa, bây giờ không phải tốt lắm rồi sao? Anh chăm sóc cho mình thật tốt đi, tôi đi trước đây.”

Thường Tử Phi biết cô rất cứng đầu, lúc này anh có nói gì nữa cũng vô ích. Anh than thở từ trong đáy lòng, trầm giọng nói, “Để anh đưa em về, tối vậy rồi em đi một mình anh không yên tâm.”

An Noãn ngăn cản anh, “Sức khỏe anh chưa hồi phục, ở nhà nghỉ ngơi đi, tôi ra ngoài bắt xe cũng được, về đến nhà tôi gọi điện cho anh.”

Thường Tử Phi cứ nhìn chằm chằm vào số điện thoại của cô, đợi rất lâu, cuối cùng cũng nhận được tin nhắn với vài chữ, “Tôi về nhà rồi.”

Anh cầm lấy điện thoại đi qua đi lại trong nhà, muốn gọi cho cô, nhưng lại không biết nói gì. Từ khi nào mà cả điện thoại anh cũng không dám gọi cho cô thế này?

Những việc An Noãn làm đều không thể qua mắt Mạc Trọng Huy, khi Trương Húc báo cho hắn biết chuyện An Noãn qua đêm ở nhà của Thường Tử Phi, Mạc Trọng Huy liền nổi giận lôi đình.

Trương Húc sợ hết hồn, dè dặt giải thích, “Ngài Mạc, tôi nghĩ chắc chắn là cô An và Thường Tử Phi không xảy ra chuyện gì đâu, vì Thường Tử Phi uống đến bất tỉnh nên bị đưa về nhà.”

“Bây giờ nói những chuyện này có ích lợi gì không? Tôi bảo cậu đi trông chừng, cậu trông chừng như vậy cho tôi sao? Đợi những chuyện nên xảy ra đã xảy ra rồi, cậu mới nói cho tôi biết kết quả!”

“Xin lỗi ngài Mạc, tôi không ngờ cô An nửa đêm canh ba đến gặp Thường Tử Phi.”

“Cậu im đi!” Mạc Trọng Huy ngắt lời cậu ta. Sau một hồi, Mạc Trọng Huy mới lấy lại bình tĩnh, “Hiện giờ cô ấy đang ở đâu?”

“Cô An đã về nhà rồi ạ.”

Mạc Trọng Huy lái xe đến phố Đông, cô ngốc kia ngây thơ tưởng là đổi một cái khóa lớn là hắn sẽ không vào được sao, Mạc Trọng Huy thản nhiên nhếch môi, không lâu sau là đã mở được cửa.

An Noãn hết hồn, la lên, “Mạc Trọng Huy, sao anh lại vào được đây?” “Em nghĩ lũ trộm đến cửa hàng ăn trộm thì vào trộm kiểu gì được?”

An Noãn không muốn dây dưa với hắn về vấn đề này, lạnh lùng nói, “Anh có chuyện gì hả? Cứ xông vào nhà người ta như vậy không tốt đâu.”

Mạc Trọng Huy cười lạnh, châm biếm nói, “Em cũng thường hay đến căn hộ của Thường Tư Phi đấy thôi, nam nữ cùng chung một phòng, hai người thường hay làm gì?”. An Noãn không cảm thấy kỳ lạ, vì kiểu người tiểu nhân nham hiểm như Mạc Trọng Huy cho người theo dõi cô là chuyện bình thường. Cô cố tình chọc giận hắn, hỏi ngược lại, “Anh nghĩ nam nữ cùng chung một phòng bình thường sẽ làm gì? Giống lúc anh với Hà Tư Kỳ ở bên nhau ấy, hai người thường làm gì?”

Mạc Trọng Huy híp mắt lại, lạnh lùng cảnh cáo, “Đừng có chọc điên tôi.”

An Noãn nhếch môi, mặc kệ hắn, chỉ lạnh lùng đuổi người, “Mạc Trọng Huy, anh đi đi, anh xông vào nhà tôi như vậy, tôi có thể báo cảnh sát đó.”

Mạc Trọng Huy ngồi lên giường, thờ ơ nói, “Em gọi cảnh sát đi, để tôi gọi cho phóng viên, làm lớn chuyện lên cho người trong Giang Thành đều biết em là người phụ nữ của Mạc Trọng Huy, xem sau này có ai dám xem mắt với em nữa không.”

“Mạc Trọng Huy, anh... rốt cuộc anh muốn sao?”

Mạc Trọng Huy nắm lấy cằm cô, nhìn cô bằng ánh mắt hung dữ, nói với giọng nguy hiểm, “An Noãn, em năm lần bảy lượt khiêu khích giới hạn của tôi, tôi từng nói đừng có để người đàn ông nào khác đụng vào em, vậy mà em còn dám đi tìm Thường Tử Phi, em muốn tôi giết hắn luôn phải không?” “Mạc Trọng Huy, biểu hiện của anh như thế này là vì anh yêu tôi hả?” Mạc Trọng Huy ngẩn người. “Mạc Trọng Huy, anh luôn làm những cái trò thế này có phải vì anh yêu tôi rồi không?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui