Tình Đắng



Tóm lại nhìn thấy hộp thuốc tránh thai trong túi xách của cô là anh muốn nổi điên

Dựa vào cái gì cô lại bài xích việc sinh con cho anh như vậy? Đồng Hiểu đi làm, Hà Thu Đình nhìn cô, không nhịn được trêu chọc, “Nghỉ ngơi nhiều ngày như vậy, sao mắt cô lại sưng? Thẩm Thần Bằng nhà cô bạo hành cổ à?” Đồng Hiểu dụi mắt, “Tôi đọc tiểu thuyết tình cảm, khóc cả đêm.” Hà Thu Đình khinh thường bĩu môi, “Đồng Hiểu, cô còn cần dựa vào đọc tiểu thuyết tình cảm để an ủi à? Anh Thẩm nhà cô là đặc trưng của tất cả các nam chính trong tiểu thuyết tình cảm còn gì, đẹp trai, nhiều3tiền, bá đạo...”

“Anh ấy không tốt như cô nói đầu.” Đồng Hiểu lạnh lùng ngắt lời cô ta

“Hai người cãi nhau à?” Hà Thu Đình thăm dò.

“Không.” Hà Thu Đình xì một tiếng, “Tôi còn tưởng là hai người cãi nhau, đang muốn cười trên sự đau khổ của người khác đây.” Hà Thu Đình nói rồi đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, “Đúng rồi, Đồng Hiểu, cô đã biết chuyện bạn tốt Chung Hân Văn của cô chia tay với cậu ba nhà họ Thẩm chưa? Bây giờ bạn trai của cô ta chính là bạn trai cũ của cô

Trời ơi, thật là phức tạp, tôi cũng thấy loạn hết cả lên, cô có thể giải thích giúp tôi chút không?” Đồng Hiểu0lười phản ứng với cô ta

Lúc tan học, Đồng Hiểu đưa bọn nhỏ ra cổng trường, lúc quay về phòng làm việc thì gặp Chung Hân Văn đang về

Hai người đi cùng nhau, đột nhiên cảm thấy hình như có rất nhiều ngăn cách

“Đồng Hiểu, tớ và Lâm Vân đang yêu nhau.”

Chung Hân Văn khẽ mở miệng phá tan sự yên tĩnh.


Đồng Hiểu không hề dừng bước lại, thậm chí còn đi nhanh hơn.

“Đồng Hiểu, cậu có nghe thấy tớ nói không thế?”

“Nghe thấy rồi.” “Vậy cậu sẽ chúc phúc cho bọn tớ chứ?” Đồng Hiểu không trả lời, đi thẳng vào tòa văn phòng

Chung Hân Văn cầm lấy cổ tay cô, “Đồng Hiểu, tớ và Lâm Vân ở bên nhau, có phải là cậu5không vui không?”

Đồng Hiểu bị ép phải dừng lại, cô nhướng mày hỏi ngược lại, “Tại sao tớ phải không vui, tớ sẽ chúc phúc cho hai người, hy vọng hai người ở bên nhau dài lâu.” “Đây là giọng chúc phúc của cậu à?” Chung Hân Văn tức giận, “Dựa vào cái gì mà lúc cậu và Lâm Vân ở bên nhau, tớ ủng hộ hai người như vậy, bây giờ cậu lại nhìn tớ khinh thường?”

“Cậu có nghĩ đến cảm nhận của Thẩm Thần Phong không? Cậu cứ lừa gạt anh ta như vậy à?” Chung Hân Văn buồn bực, “Đồng Hiểu, tớ phát hiện cậu luôn bao dung cho khuyết điểm của mình, phóng đại sai lầm của người khác

Tớ lừa gạt4Thẩm Thần Phong, vậy cậu thì sao? Không phải cậu cũng lừa gạt Chương Lâm Vân à?” Đồng Hiểu hít sâu một hơi, “Tớ từng nghĩ sẽ yên ổn sống bên anh ấy, chỉ là sau đó xảy ra chuyện ngoài ý muốn.”

“Tớ cũng thế, tớ vốn cũng muốn sống yên ổn bến Thẩm Thần Phong, nhưng tớ phát hiện, tớ có cố gắng thể nào cũng không làm được

Thấy Chương Lâm Vân bị cậu làm tổn thương, tớ chỉ muốn bóp chết cậu

Đồng Hiểu, nếu như giữa chúng ta không có nhiều tình cảm thế này, nhất định tớ đã không quan tâm gì cả mà giết cậu rồi.”

Đồng Hiểu day ấn đường hơi đau nhức.

“Hân Văn, hôm nay tớ không thoải mái, tớ9đi trước đây.”

Đồng Hiểu mới vừa đi một bước, Chung Hân Văn lại giữ lấy cánh tay cô, “Cậu không thoải mái, tớ đưa cậu về nhà.” Cô không nhìn thấy sự quan tâm trong mắt bạn mình, nhưng vẫn nói: “Cảm ơn cậu, nhưng không cần đâu.” Đồng Hiểu đi ra khỏi trường học, không nhìn thấy xe của Thẩm Thần Bằng nhưng có một người đàn ông đi đến chỗ cô, cung kính đứng ở trước mặt cô

“Cô Đồng, tôi là trợ lý của anh Thẩm, anh Thẩm đi công tác, bảo tối đến đón cô về nhà.” Đồng Hiểu xua tay, “Không cần đâu, tôi tự về được.” “Đồng Hiểu, đây là việc anh Thẩm dặn dò, hy vọng cô đừng làm khó chúng tôi.” Đồng Hiểu cau mày nhắc lại, “Tôi nói không cần, tôi có thể tự về.” Đồng Hiểu đi thẳng, đi không lâu, chiếc xe quen thuộc của Chương Lâm Vân dừng lại ở trước mặt cô, cửa kính xe hạ xuống, anh ta thâm trầm nhìn cô, bình tĩnh nói: “Em về nhà một mình à? Anh đưa em về” “Không cần đâu, Hân Văn vẫn đang đợi anh ở cổng trường.” Đồng Hiểu chạy chậm đến trạm tàu điện ngầm, cô biết có chiếc xe luôn đi theo sau lưng cô.

Chung Hân Văn hơi tức giận, “Chương Lâm Vân, anh đến nỗi phải như vậy à? Cứ đi theo cô ấy như vậy, cô ấy có thể cảm kích anh sao?”

Chương Lâm Vân nghe thấy thế, đấm mạnh vào vô lăng, lao vút xe vào dòng xe cộ

Đồng Hiểu ở trên tàu điện ngầm nhận được điện thoại của Thẩm Thần Bằng.

Cô ấn nút nghe, giọng nói ở đầu kia hơi khó chịu, “Đồng Hiểu, trợ lý của anh đi đón em, tại sao em không đi cùng cậu ta?”


“Em không muốn lên xe của đàn ông lạ.” Đầu kia phì cười ra tiếng, tâm trạng xấu lập tức bay biển hết

“Yên tâm, trợ lý của anh không dám động tâm với em đâu, nếu không anh sẽ bẻ đầu cậu ta xuống.” Đồng Hiểu bĩu môi, không nói gì

“Đồng Hiểu, về đến nhà thì gọi điện thoại cho anh, trong tủ lạnh có đồ ăn anh mua từ sáng sớm, em tự nấu cơm ăn nhé

Nếu như không muốn nấu cơm thì gọi điện thoại cho câu lạc bộ, bảo bến đó mang đến chung cư.”

“Hôm nay em về chung cư của em.” Đầu kia im lặng một lúc, sau đó dỗ dành, “Vẫn giận anh à? Hôm qua anh cũng chỉ thuận miệng hỏi thế thôi, em đừng nghĩ nhiều

Nếu như cho anh chọn lại lần nữa, anh sẽ không để ý đến quá khứ của em và Chương Lâm Vân...”

Đồng Hiểu tắt luôn điện thoại đi.

Thẩm Thần Bằng nhìn điện thoại vô tội bị ngắt kết nối, cảm thấy khó tin

Trong phòng VIP đã có người đi ra ngoài gọi anh, “Thẩm tổng, đồ ăn đã được mang hết lên rồi.” Thẩm Thần Bằng siết chặt điện thoại, đi vào phòng VIP

Đồng Hiểu nằm ở trên cái giường nhỏ trong chung cư của mình, buổi tối chưa ăn cơm, lúc này nhìn ra bầu trời đầy sao ngoài cửa sổ, bụng cô kêu ùng ục

Cô vào phòng bếp mở tủ lạnh ra, bên trong trống trơn không có gì cả, ngay cả gạo cũng hết rồi

Cô mang bụng đói lại nằm lên giường, nghe thấy tiếng chuông cửa vang lên

Có ai lại đến đây tìm cô?


Đồng Hiểu nghi ngờ, đi ra ngoài mở cửa.

Người đứng ngoài cửa lại là An Noãn và Tiết Ngọc Lan.

“Bác gái..

bác..

sao bác lại đến đây?” Đồng Hiểu kinh hãi

Tiết Ngọc Lan đi thẳng vào, đặt hộp giữ nhiệt lên trên bàn, “Thần Bằng gọi điện thoại cho bác, nói nó đi công tác ở ngoài, cháu sợ ở nhà to một mình nên đi về chung cư nhỏ của mình

Nó bảo bác nấu đồ ăn mang đến cho cháu.”

Khoảnh khắc đó, tâm trạng Đồng Hiểu rất phức tạp.

“Bác gái, cháu...” Tiết Ngọc Lan đã bày đồ ăn ra xong rồi, “Nào nào nào, mau ăn cơm đi, nếu như cảm thấy chỗ của Thần Bằng quạnh quẽ, thật ra cháu có thể đến biệt thự ở, biệt thự nhiều người, náo nhiệt.”



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận