Tình Đắng



Đồng Ngạn Thiên nhìn anh, nghi ngờ hỏi, “Người này là...” Đồng Hiểu dụi mắt, giới thiệu, “Ba, đây là bạn trai con, Thẩm Thần Bằng.” Thẩm Thần Bằng rất lễ phép chào hỏi, “Bác trai, cháu chào bác.” Đồng Ngạn Thiên nhìn người đàn ông cao lớn trước mặt này, nhìn kiểu gì cũng giống người giàu sang.

Ông mỉm cười, “Chào cháu, mọi người đi ăn cơm đi, bác đi tắm trước.” Đồng Ngạn Thiên vào phòng tắm tắm rửa rồi nhẹ nhàng khoan khoái đi ra

Cuối cùng cả nhà cũng đầy đủ

cả bữa cơm gần như đều vây quanh Thẩm Thần Bằng

Thẩm Thần Bằng giải đáp tất cả nghi ngờ của bọn họ, thái độ rất đúng mực

“Anh rể, anh có biết chơi game không?”

Thẩm Thần Bằng còn chưa kịp trả lời, Đồng Hiểu đã xị mặt trách mắng,3“Đồng Tử, gọi linh tinh cái gì thế?”

“Không phải anh rể sao? Dù sao sớm muộn gì hai người cũng sẽ kết hôn, bây giờ không gọi anh rể, sau này khó sửa lại lắm.” Thẩm Thần Bằng cười hài lòng, “Anh không biết chơi game lắm, có điều anh có rất nhiều bạn đều là game thủ.”

“Vậy sao? Ở Bắc Kinh có mấy đội rất nổi tiếng, em rất muốn đi trải nghiệm một chút.” “Lần sau đến Bắc Kinh, anh có thể đưa em qua đó chơi

Anh có người bạn thành lập một câu lạc bộ thể thao điện tử, giành được không ít giải thưởng.”

“Có thật không? Anh có thể đưa em đi thật à?”


Thẩm Thần Bằng gật đầu

Đồng Phi nghe rồi hậm hực nói: “Lần trước Đồng Hiểu về nói dẫn chị đến Bắc Kinh chơi một0chuyến, đã qua nửa năm, có lẽ sớm quên chuyện này rồi.” Thẩm Thần Bằng nghe thấy thế, trịnh trọng mời mọi người, “Đợi em quay về thu xếp xong sẽ đón cả nhà đến Bắc Kinh chơi.” Chu Vũ Vi cười nói: “Như thế thì ngại lắm.”

“Lúc cháu đi mẹ cháu đã dặn dò cháu nhất định phải mời mọi người đến Bắc Kinh để người hai nhà gặp nhau, quyết định hôn sự.” Chu Vũ Vi cố ý nói: “Người ở hai nơi, có lẽ phong tục thói quen sẽ khác nhau

Tại sao bây giờ ba Đồng Hiểu phải liều mạng như vậy, chính là vì tục thách cưới chỗ bác quá cao.”

“Mẹ!” Đồng Hiểu lập tức khó chịu

Chu Vũ Vị thức thời ngậm miệng lại

Thẩm Thần Bằng cười, nghiêm túc nói: “Bác trai, bác gái, cháu biết mọi5người nuôi Đồng Hiểu lớn lên, thật sự rất không dễ dàng

Xin mọi người yên tâm, lấy Đồng Hiểu rồi, cháu cũng sẽ ra sức vì cái nhà này.” “Vẫn là Thần Bằng hiểu chuyện, nào, ăn nhiều một chút, tay nghề của bác gái cũng không tệ lắm phải không?”

Thẩm Thần Bằng cười gật đầu.

Sau bữa tối, cả nhà ngồi ở phòng khách xem ti vi.

Đồng Tử tốt bụng nói: “Anh rể, tối nay anh ngủ ở phòng em đi, em ngủ sofa.” Thẩm Thần Bằng cười lắc đầu, “Anh đã đặt khách sạn ở ngoài rồi.”

Chu Vũ Vi vừa nghe thấy thể lập tức không vui, “Sao lại đặt khách sạn, nhà có nhiều phòng như vậy, cháu đặt khách sạn nào, mau trả lại đi.”

Thẩm Thần Bằng nói tên khách sạn, đó là khách sạn trong dây chuyền4dưới trướng Mạc thị

Chu Vũ Vị nghe thấy, tâm trạng rất phức tạp, một mặt vui vẻ, khách sạn đó là khách sạn tốt nhất ở Cẩm Giang, một mặt lại khổ sở, hiển nhiên người con rể này vẫn khách sáo

“Khách sạn này đắt lắm, mau trả lại đi.”

Thẩm Thần Bằng cười nói, “Cháu có thể khách VIP ở khách sạn đó, ở khách sạn không cần tiền.”

“Còn có loại thẻ này à?” Chu Vũ Vi không tin lắm.

Thẩm Thần Bằng lấy một tấm thẻ vàng ra đưa cho Chu Vũ Vi, “Bác gái, cháu biểu bác tấm thẻ này, bất cứ ai cầm tấm thẻ này đến khách sạn thuộc tập đoàn Mạc thị, ở bất cứ phòng nào cũng không mất tiền.”

Chu Vũ Vi thận trọng nhận lấy thẻ, thẻ hơi nặng, sáng bóng giống như vàng thật


Bà9ta đâu có biết đây chính là một tấm thẻ bằng vàng ròng

Nhà họ Thẩm anh ai cũng có một tấm, người ngoài không ai có cả.

Thật ra người nhà họ Thẩm anh thiếu gì chút tiền thuê khách sạn đó, chẳng qua là An Noãn cẩm ra để khoe khoang mà thôi.

“Thần Bằng, cháu khách sáo quá rồi, nhưng mà tấm thẻ này thật sự thần kỳ như vậy à?” Thẩm Thần Bằng gật đầu, “Bác gái không tin có thể đi thử xem.”

“Tin chứ, tin chứ, dĩ nhiên là tin rồi, cháu là con rể tương lai của bác mà.”

Chu Vũ Vị nói rồi cất thẻ vào túi

“Đồng Hiểu, con cùng Thần Bằng đến khách sạn ở đi, mẹ quên quét dọn phòng cho con rồi.” “Mẹ, con đã quét dọn rồi.” “Nhưng Thần Bằng lần đầu tiên tới Cẩm Giang, con cũng không thể để nó ở khách sạn một mình được

Bây giờ mọi người đều rất cởi mở, mẹ cũng không phải kiểu người phong kiến.”

“Me!”

Đồng Ngạn Thiên cũng sầm mặt xuống, “Nói vớ vẩn cái gì thế, Hiểu Hiểu muốn ở đâu thì ở đó, sao bà lại thích xen vào chuyện của người khác như vậy?” Buổi tối, Đồng Hiểu đưa Thẩm Thần Bằng xuống tầng, mặt người nào đó đen sì

Đồng Hiểu khoác cánh tay anh, “Anh giận à?”

Thẩm Thần Bằng hừ hừ.

“Hiếm khi em về nhà, ở nhà một đêm với người nhà em” “Em nhẫn tâm vứt anh ở khách sạn một mình à?”

Đồng Hiểu bị chọc cười, “Được rồi, đừng dỗi nữa, một đêm sẽ qua rất nhanh thôi.” “Một đêm rất rất dài, không có phụ nữ ở bên, anh sẽ rất đau khổ


Không biết khách sạn có phục vụ đặc biệt không?” “Thẩm Thần Bằng, anh dám!”

“Anh có cái gì mà không dám, từ trước đến nay anh chưa từng sợ cái gì.” Đồng Hiểu dừng lại, hung dữ nhìn chằm chằm anh.

Thẩm Thần Bằng đi hai bước, thấy cô không đi theo, quay người lại nhìn, phát hiện cô gái này tức giận rồi.

Anh quay lại, nhẹ nhàng kéo cô vào trong lòng, “Được rồi, anh chỉ đùa chút thôi, em lại tưởng thật à?” Đồng Hiểu vòng cánh tay mảnh khảnh qua eo anh, ôm thật chặt

Khoảnh khắc đó, cô không quan tâm ánh mắt quan sát của người đi đường, chỉ muốn ôm anh, cảm nhận nhiệt độ trên người anh.

Anh nâng mặt cô lên hôn, hai người hôn nhau dây dưa khó dứt.

Thẩm Thần Bằng chạm trán mình lên trán cô, khàn giọng, “Còn như vậy nữa, anh thật sự muốn đưa em về khách sạn đấy.”

Đồng Hiểu vội vàng đẩy anh ra, vẫy tay, “Anh tự gọi xe đến khách sạn đi, em về nhà trước.” Nhìn bóng lưng cô vội vàng lên tầng, anh không tự chủ được cong khóe miệng lên

Đồng Hiểu vừa về đến nhà, Chu Vũ Vi đã ấn cô xuống sofa, “Đồng Hiểu, con thành thật khai báo đi, có phải nhà Thần Bằng rất giàu không?”

“Cũng tạm.” “Con đừng có lừa mọi người, mẹ nhìn thể nào cũng thấy nó giống sinh ra ở gia đình giàu có, vừa rồi mọi người đã xem cẩn thận rồi, tấm thẻ này làm bằng vàng ròng.”



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận