Đồng Hiểu cười gật đầu, “Đương nhiên rồi, nhất định tớ sẽ đến.” Chung Hân Văn chỉ ra ngoài cửa sổ, “Thẩm Thần Bằng yêu cậu thật đấy.” Đồng Hiểu nhìn theo phía cô ấy chỉ, Thẩm Thần Bằng đang lười biếng dựa vào thân cây lớn
Dưới ngọn đèn đường mờ nhạt, khuôn mặt khôi ngô của anh thoắt ẩn thoắt hiện, không nhìn ra được vẻ mặt anh, chỉ lờ mờ cảm nhận được khí lạnh tản ra từ người anh
“Hân Văn, tớ xuống xe trước đây, hai người về cẩn thận nhé.” Đồng Hiểu chào hỏi rồi xuống xe
“Chương Lâm Vân, bây giờ trong lòng anh có buồn không?” Chương Lâm Vân không để ý đến cô ấy, vào số,3đạp chân ga, xe lao vút lên đường
Đồng Hiểu chạy đến trước mặt Thẩm Thần Bằng, giơ tay ra thân mật khoác cánh tay anh
Đứng gần anh như vậy, cô mới nhìn thấy con người anh lạnh lùng
“Anh giận rồi à? Không phải em về rồi sao?”
Anh nhướng mày, “Ai đưa em về?”
Cô bĩu môi, “Thật nhỏ mọn, Chương Lâm Vân và Chung Hân Văn cùng đưa em về.”
Thẩm Thần Bằng không nói gì nữa, nhưng sắc mặt vẫn u ám như cũ.
Vào đến nhà, cô cười hỏi, “Anh chưa ăn cơm thật à?” Thẩm Thần Bằng ngồi xuống sofa trong phòng khách, “Ừ” đơn giản một tiếng.
“Anh muốn ăn cơm hay là ăn mi?”
“Ăn cơm.”
Đồng Hiểu đi tới phòng bếp, lấy0đồ ăn trong tủ lạnh ra làm ba món mặn một món canh.
“Cơm chín rồi, ăn thôi.”
Đến tận lúc này, vẻ mặt đen sì của người nào đó mới khá hơn một chút
“Ăn cùng anh đi.” Đồng Hiểu bĩu môi, “Hôm nay em ăn rất no.” “Ăn cái gì?” Đồng Hiểu hơi khựng lại, khẽ trả lời, “Ăn pizza.” Thẩm Thần Bằng khẽ cau mày lại, nói như lẩm bẩm, “Em cũng thích ăn pizza à?”
“Còn có ai thích ăn pizza nữa sao?”
“Một người bạn.”
Anh nói rất nhỏ rồi cúi đầu bắt đầu ăn cơm.
Đồng Hiểu muốn mở miệng mấy lần nhưng cuối cùng vẫn không có dũng khí nói với anh.
***
Lễ đính hôn của Chung Hân Văn và Chương Lâm Vân5tổ chức ở một khách sạn sang trọng năm sao.
Người hai nhà bao toàn bộ khách sạn
Đồng Hiểu và Thẩm Thần Bằng cùng đến khách sạn, nhà họ Thẩm cũng chỉ cử Thẩm Thần Bằng làm người đại diện, mặc dù khá có ý kiến với nhà họ Chung nhưng anh vẫn phải nể mặt
Có lẽ Thẩm Thần Bằng là người có trọng lượng nhất xuất hiện tối nay, rất nhiều người đều đến bắt chuyện với anh, ông Chung và bà Chung thì càng săn đón anh.
Thấy Đồng Hiểu khoác cánh tay Thẩm Thần Bằng, bà Chung không nên được giận, nhưng bà ta cũng không dám lỗ mãng, vẫn rất nhiệt tình với Đồng Hiểu.
“Hân Vân đang trang điểm trong4phòng, Hiểu Hiểu cháu có muốn đi thăm nó không?”
Đồng Hiểu gật đầu, cô nói với Thẩm Thần Bằng một tiếng rồi đến phòng trang điểm
Chung Hân Văn mặc một bộ dạ phục màu đỏ thẫm, đang làm tóc
Thấy Đồng Hiểu, cô ấy vẫy tay với cô ở trong gương.
Thợ làm tóc nhanh chóng làm xong tóc cho Đồng Hiểu, trang điểm vào, gương mặt của Chung Hân Văn có thể nói là hoàn mỹ.
Đồng Hiểu không nhịn được nói, “Cậu còn đẹp hơn cả minh tinh thảm đỏ.” “Đồng Hiểu, cậu đừng có trêu tớ, đợi đến hôm cậu kết hôn, cậu nhất định là cô dâu đẹp nhất trên thế giới.”
Thợ trang điểm chạy đến giục, “Cô Chung, lúc nào9thì anh Chương mới đến thế?”
“Để tôi giục.”
Chung Hân Văn cầm điện thoại lên gọi cho chương Lâm Vân, gọi mấy lần mà đầu kia vẫn không có ai nghe
Thấy Chung Hân Văn lo lắng, Đồng Hiểu an ủi, “Có thể đang ở trên đường, lái xe không tiện nghe điện thoại
Đúng rồi, anh ấy đi đâu thế?” “Tớ bị rơi một bộ lễ phục trong cửa hàng váy cưới, anh ấy đi lấy giúp tới.” Một nhóm người đợi ở bên trong, Chung Hân Văn thì không ngừng gọi điện thoại cho Chương Lâm Vân, nhưng từ đầu đến cuối không gọi được
Chung Hân Nhiên gõ cửa đi vào, hỏi, “Khách khứa đã đến hết rồi, mọi người chuẩn bị xong chưa?” Thợ trang điểm nhún vai, “Chú rể vẫn chưa đến.”
“Chương Lâm Vân làm cái gì thế, đã là lúc nào rồi?”
Chung Hân Văn không nhịn được giải thích giúp anh ta, “Có lẽ là tắc đường, chị biết mà, tầm này là cao điểm tan ca, tắc đường lắm.”
Đồng Hiểu đi từ phòng vệ sinh ra, Chung Hân Nhiên nhìn cô, cười chào hỏi, “Đồng Hiểu cũng ở đây à?”
“Em chào chị.”
“Đồng Hiểu, em rảnh chứ? Qua đây giúp chị một chút được không?” Đồng Hiểu không yên tâm cho Chung Hân Văn, Chung Hán Văn thì cười vỗ vai cô, “Tớ không sao, lát nữa Lâm Vân sẽ đến thôi.” Đi ra khỏi phòng trang điểm, Chung Hân Nhiên rất thân mật khoác cánh tay Đồng Hiểu, “Đồng Hiểu, nghe nói ngày tháng tốt đẹp của em cũng sắp đến rồi à?” Đồng Hiểu xấu hổ gật đầu, “Nhà anh ấy đang chuẩn bị rồi.” Vẻ mặt Chung Hân Nhiên hơi đờ ra
Cô ta lập tức cười nói, “Đồng Hiểu, vậy chị phải chúc mừng em rồi.” “Đúng rồi Đồng Hiểu, anh Thẩm biết chuyện Cổ Thu ly hôn chưa?” Đồng Hiểu ngẩn ra, khẽ lắc đầu
“Vậy à, chị thì rất lo lắng, nếu như sau khi kết hôn anh ấy biết chuyện Cổ Thụ ly hôn, không biết có đau khổ không? Đồng Hiểu, em định giấu anh ấy mãi à? Em không sợ một ngày anh ấy biết sẽ hận em sao?” Đồng Hiểu hít sâu một hơi, nghiêm túc nói, “Cổ Thu đổi với anh ấy mà nói đã là quá khứ rồi, chuyện của Cố Thu không cần phải để anh ấy biết, nếu không cũng chỉ tăng thêm phiền não thôi.” Chung Hân Nhiên cười, giả vờ vô ý nói, “Đồng Hiểu, không nhìn ra nha, em cũng thật có tâm cơ
Chị chỉ sợ Cố Thu sẽ trở thành chướng ngại vật cho cuộc hôn nhân sau này của hai người thôi, dù sao hồi đó anh Thẩm cũng yêu cô ấy điên cuồng như vậy
Tóm lại, chuyện của hai người chị cũng không tiện nhúng tay vào, em cứ xem mà làm là được, nhất định đừng để lại phiền phức cho sau này.”
Mười tám giờ mười tám phút, giờ lành đã qua mà chú rể vẫn không xuất hiện, Chung Hân Văn mặc lễ phục chào hỏi khách khứa một mình
Mặt ông Chung đã đen sì rồi, người nhà họ Chương thì giống như kiến bò trên chảo nóng, không ngừng gọi điện thoại cho Chương Lâm Vân.
Đồng Hiểu nhìn Chung Hân Văn cố nén tâm trạng, đi qua đi lại trong đám người, cười ứng đối với khách khứa, thậm chí là cả lời thảo luận và chê cười của bọn họ
Chuông điện thoại của Đồng Hiểu đột nhiên vang lên, cô nhìn lại thấy là chương Lâm Vân.
“Em đến phòng vệ sinh một chút.” Đồng Hiểu nói với Thẩm Thần Bằng bên cạnh một tiếng, quay người đi đến phòng vệ sinh
“Chương Lâm Vân, anh đang ở đâu thế? Anh có biết bây giờ là mấy giờ rồi không?” Đồng Hiểu hỏi luôn
Chương Lâm Vân ở đầu kia im lặng.
“Chương Lâm Vân, anh có đang nghe không thế?”
“Đồng Hiểu, anh không muốn đính hôn.”