Đồng Hiểu, anh thật sự không thể làm được việc sống cả đời cùng người mình không yêu
Anh biết bây giờ anh bỏ trốn sẽ gây ra tổn thương rất lớn với cô ấy, nhưng nếu kết hôn thì sau này tổn thương sẽ càng lớn hơn.”
“Chương Lâm Vân, anh không thể làm thể được!”
“Đồng Hiểu, xin giúp anh chuyển lời cho Hân Văn, buổi lễ đính hôn hôm nay anh sẽ không xuất hiện.” “Chương Lâm Vân, không được, anh không thể làm như thế với cậu ấy!” Đồng Hiểu còn chưa nói hết, đầu bên kia đã cúp máy
Cô vội gọi lại, nhưng anh ta đã tắt máy
Chung Hân Nhiên đi vào phòng vệ sinh, thấy vẻ mặt hốt hoảng của Đồng Hiểu, bèn hỏi: “Đồng Hiểu, em sao thế? Sao sắc mặt kém vậy? Có phải những lời chị3nói đã gây áp lực cho em không?” Đồng Hiểu lắc đầu, “Chương Lâm Vấn sẽ không tới.”
“Em nói cái gì?” Chung Hân Nhiên gầm lên, “Chương Lâm Vân gọi điện thoại cho em?” Đồng Hiểu gật đầu, “Anh ấy bảo hôm nay sẽ không xuất hiện ở buổi lễ đính hôn.”
“Thằng láo toét, nó coi nhà họ Chung là cái gì hả?” Nói rồi Chung Hân Nhiên chạy đi, chắc có lẽ đi tìm ông Chung
Sau đó xảy ra chuyện gì Đồng Hiểu hoàn toàn không biết, chỉ biết trong sảnh rất loạn, Thẩm Thần Bằng đến phòng vệ sinh muốn đưa cô ra khỏi khách sạn
“Em không đi, em muốn đi tìm Hân Văn.”
Thẩm Thần Bằng cau mày, “Em đừng gây rắc rối, đây là chuyện riêng của nhà họ Chung và họ Chương, chúng ta không nên tham dự0vào.” Thẩm Thần Bằng nhét Đồng Hiểu vào xe rồi lấy điện thoại ra bẩm gọi cho Thẩm Thần Phong
“Chương Lâm Vân đào hôn.” Anh chỉ nói một câu đơn giản rồi cúp máy.
Đồng Hiểu nhìn anh đầy nghi ngờ, “Anh đang gọi điện cho ai thế?” “Thần Phong, tiếp theo muốn làm thế nào cứ để nó lựa chọn.” Cả đoạn đường đi trông Đồng Hiểu rất buồn, Thẩm Thần Bằng lên tiếng khuyên, “Đồng Hiểu, có nhiều khi dù là người thân nhất xảy ra chuyện, chúng ta cũng không giúp được
Mỗi người đều có lựa chọn của mình và họ cũng nên chịu trách nhiệm với những gì mình đã chọn
Chung Hân Văn dùng cái chết để ép Chương Lâm Vân thì cô ấy nên biết sẽ có ngày hôm nay, chẳng ai trong chúng ta giúp cô ấy5được
Chỉ hi vọng qua lần này cô ấy có thể thông minh hơn một chút, biết ai mới là người thích hợp với mình.”
Đồng Hiểu dựa đầu vào ghế ngồi, hờ hững nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ
Có nhiều khi, chuyện chúng ta đã làm sai thì không có cách nào quay đầu lại được nữa.
“Em có đói không, chúng ta đi ăn cái gì đi.” Đồng Hiểu sờ bụng mình, cô rất đói, nhưng lại không muốn ăn
Thẩm Thần Bằng lại hỏi: “Em muốn ăn gì? Anh dẫn em đi ăn pizza nhé?”
Trong nháy mắt Đồng Hiểu bỗng trở nên mẫn cảm, lời nói của Chung Hân Nhiên nhanh chóng quanh quẩn bên tai cô.
“Em biết có một hàng pizza rất ngon, anh dẫn em đi ăn đi.” Không biết vì sao giây phút ấy Đồng Hiểu lại có dũng4khí như vậy, có lẽ là vì cô sợ chuyện của Chung Hân Văn sẽ xảy ra với mình
Nhưng khi xe dừng lại trước cửa tiệm, Đồng Hiểu lại do dự
“Thẩm Thần Bằng, em lại không muốn ăn nữa, chúng ta về nhà đi.” Thẩm Thần Bằng vỗ nhẹ lên đầu có một cái, “Xuống xe.” Anh kéo cô xuống xe, đưa cô đi vào trong tiệm.
Sau này, mỗi khi Đồng Hiểu đau đớn đến mức khó mà thở được, cô đều sẽ nghĩ nếu ngày hôm ấy cô không đưa anh tới đây thì phải chăng có rất nhiều chuyện sẽ không xảy ra
Thẩm Thần Bằng nắm tay cô, phát hiện cô bé này đang siết chặt tay anh
Anh cười, “Em làm gì thế? Sao cứ như cô bé con thế này?”
Đi vào trong tiệm, Đồng Hiểu hoảng hốt nhìn quanh9một vòng, nhưng không thấy bóng dáng Cố Thu đâu
Giây phút ấy, khối đá trong lòng cô như rơi xuống.
Cô biết là mình ích kỷ, thế nhưng có thật sự rất muốn ích kỷ một lần.
Thẩm Thần Bằng giúp cô gọi món pizza đặc sắc trong tiệm, Đồng Hiểu ăn như hổ đói, chẳng mấy chốc đã ăn xong.
Anh dùng khăn giấy lau vụn thức ăn dính trên khóe miệng cho cô, cười nói: “Em đúng là trẻ con, giống hai đứa Đinh Đông nhà chúng ta.”
“Em ăn no rồi, chúng ta đi thôi.”
Đồng Hiểu lôi kéo anh, vội vàng rời đi.
Cô tự an ủi mình rằng đây chính là duyên phận, Thẩm Thần Bằng và Cố Thu không có duyên phận nên mới bỏ lỡ nhau hết lần này đến lần khác,
Cố Thu đứng ở đầu đường đối diện với cửa hàng, cô nấp sau một cái cây to, mắt dõi theo Thẩm Thần Bằng cùng một cô gái bước ra từ trong tiệm, lên chiếc Rolls-Royce đỗ ngoài cửa.
Biển số xe quá quen thuộc, số đuôi là sinh nhật của cô.
Trong quá khứ, cho dù anh đổi rất nhiều xe nhưng lần nào cũng sẽ dùng cái biển số này.
Vừa rồi trong tiệm có hai ông bà đến ăn pizza, cụ bà đi đúng không tiện, Cố Thu thấy cụ ông đỡ cụ bà đi hơi khó khăn nên đã đưa họ về nhà
Lúc về đến tiệm, cô nhìn thấy chiếc ô tô phong cách kia đỗ ở trước cửa và cả biển số xe mà cô vĩnh viễn không bao giờ quên được
Cô vội quay người trốn sang bên đường đối diện
Cô cho là anh cố ý đến tìm mình, nhưng mà cô đã kết hôn, đã không còn xứng với anh nữa.
Cô đứng phía sau thân cây to, trong lòng đấu tranh dữ dội
Cô rất muốn muốn liều lĩnh quay về tiệm, dù chỉ nhìn anh một cái thôi cũng được.
Nhưng một lát sau, anh lại tay trong tay đi ra cùng một cô gái khác, trước lúc lên xe, anh còn cúi người hôn cô gái kia
Xe phóng đi, đảo mắt đã không thấy tăm hơi
Nhìn theo phương hướng chiếc xe rời đi, Cố Thu trượt dọc theo thân cây ngồi xuống, không biết từ lúc nào mà nước mắt đã chảy xuống
Trở lại căn hộ của mình, nằm ở trên giường mà Đồng Hiểu chỉ nghĩ đến Chung Hân Văn
Cô lật qua lật lại mãi vẫn không ngủ được.
Thẩm Thần Bằng ở bên cạnh nhìn cô mà thở dài, anh lấy điện thoại ra bấm một dãy số.
“Có phải Chung Hân Văn đang ở chỗ cậu không?” Đồng Hiểu lập tức ngồi dậy, xán lại gần bên tai Thẩm Thần Bằng để nghe điện thoại
Chắc đầu bên kia là Thẩm Thần Phong, giọng anh ta hơi nặng nề, “Đang ở chỗ của em.” “Cô ấy không sao chứ? Đừng hiểu lầm, cô gái của anh đang rất lo lắng cho cô ấy, anh sợ mình mà không gọi thì chắc cả đêm nay cô ấy không ngủ được mất.” Thẩm Thần Phong thở dài, “Anh bảo vợ anh không cần lo lắng, những chuyện hôm nay Chung Hân Văn phải chịu, em sẽ hoàn trả gấp bội cho nhà họ Chương.”
“Có chừng mực là được, vuốt mặt phải nể mũi, làm quá mức đến lúc đó họ lại nói nhà họ Thẩm ta bắt nạt người khác.”