Có một số việc, nếu như có thể thì cố hi vọng cả đời này anh đừng biết, ích kỷ cũng được, hèn hạ cũng được, cô yêu người đàn ông này và muốn mãi mãi được yêu anh.
Từ sau sự kiện chú rể bỏ trốn khỏi tiệc đính hôn, Chung Hân Văn không đến trường học nữa
Nhưng dù cô không đến trường thì cũng đã trở thành trò cười của toàn bộ trường học rồi, tất cả mọi người đều bàn tán xôn xao về đề tài này.
Đây có thể được gọi là tiếng lành đồn gần, tiếng xấu đồn xa
Mỗi lần nghe được mấy người đồng nghiệp tụm lại chế giễu Chung Hân Văn, Đồng Hiểu đều có cảm giác bất lực
Chung Hân Văn bây giờ không ở nhà họ Chung, cũng không ở căn hộ của cô ấy, cô3ấy đã bị Thẩm Thần Phong giấu đi rồi
Đồng Hiểu cũng hi vọng, trải qua chuyện này, cô ấy có thể hiểu được ai mới là người thật sự yêu thương cô ấy
Dạo này Đồng Hiểu hay đến nhà họ Thẩm ăn cơm, có lúc Thẩm Thần Bằng đưa cô về, có lúc tài xế nhà họ Thẩm trực tiếp tới trường học đón cô cùng Đinh Đinh
Bên nhà họ Thẩm thấy tình cảm của bọn họ ổn định rồi, bắt đầu chuẩn bị hôn lễ
An Noãn mời nhà thiết kế từ nước ngoài về đo đạc làm váy cưới cho Đồng Hiểu, Tiết Ngọc Lan mời nhà thiết kế trang sức nổi tiếng trong nước làm những đồ trang sức cần thiết cho ngày cưới
Cả nhà gần như cùng hoạt động
Mỗi lần đến nhà họ Thẩm, Đồng Hiểu đều cảm thấy0rất vui vẻ
Người nhà họ Thẩm đã hoàn toàn xem cô như người trong nhà, chính cô cũng không ngờ mình có thể hòa nhập với gia đình anh nhanh đến vậy
Gần đây Thẩm Thần Bằng khá bận rộn, không có anh ở bên nhưng cuộc sống của Đồng Hiểu vẫn phong phú như cũ
Tối hôm đó, khó có dịp Thẩm Thần Phong về nhà ăn cơm, Thẩm Diệc Minh, Thẩm Diệc Bái, Thẩm Diệc Bác cũng đều ở nhà.
Trên bàn cơm, Thẩm Diệc Bác lên tiếng trước, “Con bé nhà họ Chung đang ở chỗ con?”
Thẩm Thần Phong đáp vầng đơn giản,
“Đưa nó trở về đi, ông Chung đã uyển chuyển đòi người với ba rồi đấy.”
Thẩm Thần Phong đang ăn cơm nên không nói gì, bầu không khí trên bàn cơm lập tức trở nên kỳ lạ.
“Còn nữa, con làm5nhiều thứ với Chương Lâm Vân như vậy hắn cũng đủ rồi chứ, dù sao trước kia ông cụ chung cũng là cấp dưới của ông nội con, coi như cho ông ấy ít mặt mũi đi.” Thẩm Thần Phong quăng đũa, đứng lên, trong giọng nói lạnh lùng của anh ta có sự giận dữ, “Tại sao con lại phải cho ông ta mặt mũi, Chương Lâm Vân dám bỏ trốn ở lễ đính hôn thì hắn nên nghĩ đến sẽ có ngày hôm nay chứ
Để người phụ nữ của mình phải tự đối mặt với sự chế giễu mỉa mai của người khác, loại người như hắn vẫn xứng sống trên thế giới này chắc? Cho dù con không chỉnh chết hắn thì cũng phải để hắn sống dở chết dở.”
Đồng Hiểu quá kinh ngạc, tay cầm đũa của cô4run lên
Thẩm Diệc Bác cũng phát hỏa, “Đồ hỗn láo, vì một người đàn bà mà không để ý mặt mũi nhà họ Thẩm, anh cho rằng mình rất tuyệt vời à?” Miêu Dung thấy Thẩm Diệc Bác nổi giận bền vội vàng khuyên nhủ: “Được rồi được rồi, đừng nóng nữa, nóng giận hại thân
Thần Phong, con mau xin lỗi ba con đi.”
Thẩm Thần Phong chặc lưỡi, cầm chìa khóa xe ra khỏi nhà.
Sau đó mọi người đều im lặng ăn cơm
Chỉ có An Noãn là nỗ lực làm bầu không khí sinh động lên.
“Bác út đừng giận, anh Thần Phong hay nóng tính, qua rồi là không sao đâu ạ, anh ấy cũng không phải là người không biết phân biệt nặng nhẹ mà.”
Thẩm Diệc Bác thở dài, “Là do bác dạy dỗ không nghiệm nên mới sinh ra cái9đứa láo toét coi trời bằng vung như thế.”
Thẩm Diệc Minh nhẹ nhàng vỗ vai Thẩm Diệc Bác, “Chú đừng suy nghĩ nhiều quá, anh sẽ đi giải thích với bên ông Chung.” Ăn xong, Thẩm Thần Bằng đưa Đồng Hiểu về
Trên đường đi, cô hỏi lí nhí: “Thẩm Thần Phong đã làm gì với Chương Lâm Vân thế ạ?” Thẩm Thần Bằng liếc mắt lườm có một cái, nhưng không trả lời
“Thật ra Chương Lâm Vân cũng rất đáng thương, anh ấy bị gia đình ép buộc, Hân Văn lại lấy cái chết để bức bách, anh có thể nói với anh Thẩm Thần Phong buông tha anh ấy được không?”
“Ngậm miệng!” Thẩm Thần Bằng tức giận ngắt lời cô, mặt anh đã đen sì rồi.
Đồng Hiểu mím môi không nói thêm gì nữa, cô dựa đầu vào lưng ghế, nhìn phong cảnh bên ngoài
Sau đó trên cả đoạn đường đi hai người không nói gì với nữa, cho đến khi xe dừng lại ở dưới khu chung cư, Thẩm Thần Bằng cũng không có ý định xuống xe
“Muộn như vậy rồi anh còn muốn đi đâu à?” “Không liên quan đến em, xuống xe đi.” Đồng Hiểu nghe thế cũng bốc hỏa, “Thẩm Thần Bằng, anh có thể đừng gây sự như thể được không? Em nói thay cho Chương Lâm Vân cũng là nói đúng sự thật thôi, anh có thể đừng hở một tí là tức giận vì chuyện nhỏ nhặt này không?”
“Anh bảo em xuống xe!” Ngữ khí trong câu nói của anh vẫn không tốt.
“Thẩm Thần Bằng, anh cố tình gây sự!”
Đồng Hiểu xuống xe, đóng mạnh của xe lại
Thẩm Thần Bằng lái xe đi dạo một vòng, gió nhẹ thổi mơn man giúp đầu óc anh tỉnh táo lại
Anh phát hiện mình đúng là bị điện, có chút chuyện nhỏ này mà tại sao lại tức giận, cô bé kia còn chưa đủ thực lòng đối với anh sao? Anh thở dài, lái xe đến tiệm pizza lần trước, nghĩ mua cho cô một chiếc bánh pizza cô thích để đem về dỗ dành, đền cho cô.
Thật ra Đồng Hiểu là một cô gái rất dễ dàng thỏa mãn, mỗi lần anh chọc cô giận, chỉ cần dỗ dành rồi hôn cô là lại tốt đẹp
Nghĩ đến điều này, khóe miệng anh bất giác cong lên
Rất lâu sau này anh mới biết thì ra một người phụ nữ, khi dỗ dành chỉ cần hôn cô ấy thôi cũng tốt đẹp lại, đó là bởi vì cô ấy quá yêu anh thôi
Đi vào trong cửa tiệm, anh chẳng thể ngờ mình lại nhìn thấy Cố Thu, anh dừng lại ở cửa, sắc mặt trắng bệch
Cố Thu cũng nhìn thấy anh, cô muốn tránh nhưng không có chỗ để trốn.
“Chào mừng quý khách.”
Cô mở miệng nói mới phát hiện thì ra giọng mình đã khàn rồi
Thẩm Thần Bằng cười lạnh hai tiếng, cố ý trêu chọc, “Cố Thu, đã lâu không gặp, nhanh như vậy mà đã không quen tối rồi à?”
Cố Thu cố ngăn lại sự bối rối và sợ hãi trong lòng mình, cô lí nhí đáp lại, “Đã lâu không gặp.” “Mới bao lâu đã thành thế này, xem ra chồng của em cũng không có gì đặc biệt nhỉ? Nếu trước kia em theo tôi thì dù tôi có vô dụng đến mức nào cũng sẽ không để em phải đi làm phục vụ như thế này đâu.” Cố Thu cắn răng, cổ để cho mình bình tĩnh lại, cổ hòa nhã hỏi anh: “Anh muốn mua loại gì ạ?” Thẩm Thần Bằng tức giận, anh chỉ muốn bóp chết cái người phụ nữ thong dong lạnh nhạt này
Anh cười, ngả ngớn nói: “Cho tôi một pizza đặc biệt, mang về, vợ tôi rất thích ăn pizza ở tiệm của em.” Tim Cố Thu đau thắt lại nhưng cô vẫn giữ vững bình tĩnh: Xin chờ một chút, hàng sẽ có rất nhanh ạ.”
“Đúng rồi, tháng sau tôi kết hôn, đến lúc đó mời em cùng chồng đến uống ly rượu mừng, em sẽ nể mặt tôi chứ?”
“Tôi không rảnh.” Thẩm Thần Bằng tức đến mức nghiến răng, giọng anh lập tức trở nên mỉa mai châm chọc, “Cũng đúng, làm phục vụ làm gì có ngày nghỉ.”
Phòng bếp làm xong loại pizza anh muốn rất nhanh, cũng đã đóng gói xong.