Lúc này Cố Thu mới đi đến trước mặt anh, lạnh lùng chất vấn, “Thẩm Thần Bằng, anh có thôi đi không hả?” Thẩm Thần Bằng ngẩng đầu lên nhìn cô, anh đột nhiên cảm thấy hình như mình không quen người phụ nữ trước mặt này
Ánh mắt cô nhìn anh lạnh như băng, không còn sự nóng bỏng và ấm áp như trước kia nữa
Anh không trách cô, dù sao người nhà anh cũng đã khiến cô phải chịu uất ức lớn như vậy
“Anh đói rồi.” Mắt Cố Thu lóe lên: “Thẩm Thần Bằng, đừng làm loạn nữa được không?”
“Anh đói thật, anh chưa ăn tối.”
Cố Thu hít sâu một hơi, quay người đi vào phòng bếp, đích thân làm cho anh một đĩa mì.
Thẩm Thần Bằng nhìn mì trong đĩa, “Em vẫn biết anh không thích ăn pizza.” Cố Thu ngồi xuống đối diện anh, nhìn anh ăn
Thẩm Thần3Bằng ăn như hổ đói, “Anh sắp quên mất mùi vị này rồi.”
Thẩm Thần Bằng nhanh chóng ăn hết mì trong đĩa, đẩy đĩa sang bên cạnh, đối mặt với Cố Thu
Cố Thu bị anh nhìn đến nỗi không được tự nhiên, nhìn đi chỗ khác.
Thẩm Thần Bằng, chúng ta đã kết thúc từ lâu rồi, dừng lại ở đây đi
Bạn gái bây giờ của anh rất đẹp, anh hãy đối xử tốt với cô ấy.”
Thẩm Thần Bằng cười lạnh, “Em đây là vô tư? Hay là rộng lượng?”
Cố Thu cúi đầu, nghiến răng nói: “Thẩm Thần Bằng, chúng ta đã không quay lại được nữa rồi
Tình yêu trước kia vẫn còn ở đó, nhưng em đã kết hôn một lần rồi, em vĩnh viễn không vào được cửa nhà họ Thẩm nữa.” Thẩm Thần Bằng nắm tay Cố Thu, nhìn cô với ánh mắt dịu dàng đầy tình ý, “Cố0Thu, những điều này đều không phải là lý do, chỉ cần em vẫn yêu anh, vậy là đủ rồi, những chuyện khác cứ để anh lo.”
“Em không muốn hạnh phúc của chúng ta được xây dựng trên nền tảng tổn thương người khác.”
Anh cười lạnh, “Em lúc nào cũng lương thiện như vậy, nói cách khác chính là ngốc, không muốn tổn thương người khác, cho nên luôn tổn thương mình sao? Cố Thu, những năm qua em đã phải chịu quá nhiều uất ức
Nếu như anh đã biết sự thật rồi, anh sẽ có trách nhiệm với em, sẽ không để em bị tổn thương nữa.” Đêm đó, Thẩm Thần Bằng muốn đưa Cố Thu về nhà, cuối cùng cô cũng gật đầu đồng ý
“Cố Thu, nếu như anh nói những năm qua anh vẫn chưa quên em, em có tin không?”
Cố Thu mím môi không nói gì.
Anh ôm5cô vào trong lòng, “Ở bên anh đi, không cần có bất cứ áp lực gì cả, tin anh, sẽ không có bất cứ ai có thể chia cắt chúng ta nữa.”
Đồng Hiểu gửi về nhà năm nghìn tệ, bởi vì có gánh nặng như vậy, ngày nào cô cũng phải rất nỗ lực làm việc
Học kỳ đã sắp kết thúc, cô bắt đầu do dự nghỉ hè về Cẩm Giang hay là ở lại Bắc Kinh tìm việc làm thêm
Suy nghĩ suốt mấy ngày, cô vẫn không thể đưa ra quyết định
Nhưng ngay khi đợt học kỳ sắp kết thúc, lớp của cô lại xảy ra sự cố an toàn nghiêm trọng
Đồng Hiểu và Hà Thu Đình đưa các con ra sân tập thể dục buổi sáng, lúc tập xong đi lên tầng về lớp có một cô bé bị ngã, đầu đập mạnh vào bậc thang, rách trán, chảy4máu rất nhiều
Đồng Hiểu và Hà Thu Đình liên lạc với phụ huynh trước, rồi đưa cô bé đến bệnh viện phụ huynh chỉ định
Cô bé phải khâu năm mũi trên trán, đau đến ngất đi.
Phụ huynh truy cứu trách nhiệm của giáo viên, cho là hai cô giáo không có trách nhiệm, yêu cầu nhà trường đuổi Đồng Hiểu và Hà Thu Đình
Thật ra ở trường học sẽ có lúc xảy ra sự cố an toàn như vậy, cho dù căn cứ theo pháp luật cũng không đến nỗi đuổi giáo viên
Nhưng ông nội của cô bé kia là một người tương đối có địa vị, có quyền lực rất lớn ở Bắc Kinh, nghe nói phía trên vẫn còn có người nữa.
Hiệu trưởng dẫn Đồng Hiểu và Hà Thu Đình đến bệnh viện xin lỗi, hết lời ngon ngọt nhưng người nhà cô bé vẫn không chịu
Thậm chí còn9gây áp lực riêng với hiệu trưởng, nếu như không đuổi Đồng Hiểu và Hà Thu Đình, sau này hiệu trưởng sẽ không được sống yên ổn.
Trên đường từ bệnh viện về trường học, hiệu trưởng luôn cau mày.
Hà Thu Đình không phục, “Rõ ràng không phải là lỗi của chúng ta, tự không cẩn thận ngã còn quy trách nhiệm lên đầu giáo viên, cũng không nghĩ xem bình thường chúng ta chăm sóc con nhà bọn họ thể nào.”
Hiệu trưởng thở dài, bất đắc dĩ nói: “Bây giờ một nhà chỉ có một đứa con, tôi có thể hiểu được tâm trạng xót con của phụ huynh
Đổi lại là tôi, nếu như con gái bị ngã như vậy, khâu đến năm mũi, chịu đau đớn như vậy, sau này còn có thể để lại sẹo trên trán, tôi cũng sẽ rất khó chịu.”
“Khó chịu thì khó chịu, học sinh của chúng ta, chúng ta cũng đau lòng, nhưng cũng không thể phân biệt phải trái gì cả như thể được
Hiệu trưởng, cô sẽ không đuổi chúng tôi thật chứ?” Hiệu trưởng không nói gì, rồi đột nhiên nhìn về phía Đồng Hiểu, “Đồng Hiểu, hay là thế này đi, cô nhờ nhà họ Thẩm ra mặt, bên trên nhà bọn họ còn có người thế nào cũng phải nể mặt nhà họ Thẩm.” Đồng Hiểu cau mày, trầm giọng nói: “Hiệu trưởng, chuyện công việc của tôi tôi không muốn có bất cứ liên quan gì với nhà họ Thẩm cả, tôi và Thẩm Thần Bằng cũng đã chia tay rồi.”
Hiệu trưởng thở dài, “Thế này thì khó rồi.”
Chuyện này nhanh chóng lan khắp trường học, Chung Hán Văn nhận được tin tức vội đi tìm Đồng Hiểu, mắng cho cô một trận.
“Đồng Hiểu, xảy ra chuyện lớn như vậy cậu lại không nói với tớ? Nhà họ Chung có vô dụng thế nào thì vẫn có thể giải quyết chút chuyện này.”
Đồng Hiểu vô cùng cảm kích, may mà khi gặp phải khó khăn, bên cạnh vẫn có người để cô có thể dựa vào
Chung Hân Văn về nhà họ Chung một chuyến, cô đợi ở phòng khách đến rạng sáng, cuối cùng Chung Dật chính mới về
Cô vội vàng rót nước, lấy lòng, “Ba, ba vất vả rồi, mau ngồi xuống uống cốc nước nghỉ ngơi một chút đi.” Cô đưa cốc nước vào tay Chung Dật Chính, Chung Dật Chính vung tay hất một cái, cốc nước rơi xuống đất, nước bắn khắp nơi
“Ba, ba làm gì thế?” Hai mắt Chung Dật Chính đó lên, ông nghiến răng nghiến lợi, “Cô còn mặt mũi mà về nhà họ Chung à, thể diện của tôi bị cô làm mất hết rồi!”
“Ba, chuyện đã qua rồi, ba còn tức giận sao, con cũng là người bị hại mà.” Chung Dật Chính chỉ ra cửa, gằn từng chữ, “Cút! Cô cút đi cho tôi!” Chung Hân Văn cũng là người nóng tính, bị chọc giận quên cả mục đích tối nay về nhà
“Cút thì cút, sau này ba có cầu xin con, con cũng không về!”
Lái xe rời khỏi nhà họ Chung rồi, cô mới bắt đầu hối hận, muốn giúp Đồng Hiểu những kế hoạch lần này hoàn toàn bị rối tung lên rồi, ngày mai phải ăn nói với Đồng Hiểu thế nào đây? Cô không về chung cư của mình mà lái xe đến chung cư của Thẩm Thần Phong.
Đêm hôm khuya khoắt, Thẩm Thần Phong mở cửa nhìn thấy Chung Hân Văn đứng ở cạnh cửa thì cau mày lại.