Cho dù chúng ta không có duyên làm mẹ chồng nàng dâu thì cũng có thể làm mẹ con
Sau này bác sẽ coi cháu là con gái nuôi, có thời gian cháu nhất định phải thường xuyên về đây với bác.” Lúc ăn tối, Thẩm Thần Bằng về
Anh biết Thẩm Diệc Minh ở nhà, định về nói rõ ràng với ông, anh không thể để Cố Thu không minh bạch đi theo mình được
Nhưng lúc thấy Đồng Hiểu ở nhà, anh ngớ ra
Thẩm Thần Bằng mấp máy môi, không cầm nổi lòng hỏi: “Sao em lại ở đây?”
Đồng Hiểu không biết nên trả lời như thế nào.
Tiết Ngọc Lan khoác cánh tay cô, tức giận quát Thẩm Thần Bằng, “Tại sao Đồng Hiểu không thể ở3đây? Mẹ đã nhận nó làm con gái nuôi rồi.”
Thẩm Thần Bằng cau mày, cười lạnh, “Con gái nuôi? Nói thế thì con lại có thêm một em gái rồi à?”
“Mẹ cảm thấy Đồng Hiểu chia tay với con là lựa chọn chính xác
Người đàn ông không có trách nhiệm như con, cô gái nào đi theo con cũng sẽ không hạnh phúc.” Tiết Ngọc Lan hừ lạnh, kéo Đồng Hiểu đi vào phòng ăn
Bầu không khí bữa tối có chút kỳ lạ
Thẩm Diệc Minh ngồi ở vị trí trung tâm, luôn không nói gì
Tiết Ngọc Lan thì ân cần không ngừng gắp thức ăn cho Đồng Hiểu
Thẩm Thần Bằng lười biếng ngồi đó, tầm mắt luôn dán vào Đồng Hiểu, thỉnh thoảng lại cau mày
Mấy0lần anh muốn nói chuyện của Cố Thu nhưng không thể mở miệng được.
An Noãn thấy anh ngồi đó, không ăn gì, gắp ít đồ ăn vào bát anh, “Sao hôm nay anh lại nghĩ đến việc về nhà thế?”
Một câu nói rất tùy ý nhưng cũng là lời giải thích với Đồng Hiểu
Thẩm Thần Bằng hít sâu một hơi, nhìn về phía Thẩm Diệc Minh, muốn nói, “Ba, con định kết hôn với Cố Thu.”
Những lời đến miệng, anh lại đổi thành, “Đây là nhà anh, anh còn không thể về sao?”
An Noãn trợn mắt, “Em cũng tùy tiện hỏi một câu, anh phải châm chọc em thế à?” cả bữa cơm, Đồng Hiểu như ngồi trên bàn chông, ánh mắt đối diện kia quá5nóng bỏng, cô luôn cảm thấy khó chịu
Ăn cơm xong, cô vội vàng muốn đi ngay
Tiết Ngọc Lan cũng biết ý nên bảo tài xế đưa cô về.
Nhưng Thẩm Thần Bằng đột nhiên đứng lên khỏi sofa, dửng dưng nói: “Anh đưa em về nhà, vừa vặn thuận đường.” Anh nói rồi cầm chìa khóa xe, đi trước.
Đồng Hiểu do dự.
Tiết Ngọc Lan khoác cánh tay cô, tiễn cô ra ngoài.
“Hiểu Hiểu, sau này có thời gian nhất định phải thường xuyên đến nhà chơi nhé, nhà họ Thẩm có lỗi với cháu.” Đồng Hiểu cười lắc đầu, “Bác gái, chuyện tình cảm không có ai có lỗi với ai cả
Tất cả đều do duyên số thôi.” Nhìn Đồng Hiểu lên xe, Tiết Ngọc Lan đứng4tại chỗ thở dài
“Bác dâu, sao cháu lại cảm thấy trong lòng Thần Bằng vẫn có Đồng Hiểu nhỉ?” Tiếng An Noãn vang lên sau lưng bà
Tiết Ngọc Lan vẫn thở dài, “Cái thằng đó, sau này sẽ có lúc nó hối hận.” Suốt cả đường đi, Đồng Hiểu đều nhìn ra ngoài cửa xe, trong lòng vô cùng bình tĩnh.
Thẩm Thần Bằng lái xe có vẻ không chuyên tâm lắm, thỉnh thoảng liếc có một cái, mấy lần muốn mở miệng, nhưng không biết nói từ đâu.
“Anh chưa ăn được bao nhiêu, em đi ăn khuya với anh đi.”
Giọng nói trầm thấp của anh vang lên trong màn đêm yên tĩnh.
Đồng Hiểu kích động nói ngay: “Em không có thời gian, buổi tối em còn9phải soạn bài.” Nhưng Thẩm Thần Bằng mặc kệ cô, vẫn lái xe đến câu lạc bộ Noãn
Đến nơi, Đồng Hiểu nhất quyết không chịu xuống xe
“Vì em mà làm hỏng tâm trạng ăn cơm của anh, bây giờ ăn khuya với anh chút thì sao chứ? Em cứ không dám đối mặt với anh như vậy à?”
Đồng Hiểu ngồi im không nhúc nhích.
Thẩm Thần Bằng hơi tức giận, “Vậy em cứ ngồi đó đi, anh đi vào ăn một mình.” Thẩm Thần Bằng khóa cô ở trong xe, đi vào thang máy
Thẩm Thần Bằng đi thẳng vào phòng VIP của mình, gọi đầy một bàn đồ ăn, nhưng anh lại không ăn lấy một miếng.
Quản lý thấy sắc mặt anh rất kém, bị dọa sợ, “Anh Thẩm, những món này đều không hợp khẩu vị của anh sao? Hay là tôi bảo đầu bếp nấu món Cẩm Giang nhé?” Thẩm Thần Bằng đứng phắt dậy, chửi bậy một câu rồi rời khỏi đó.
Ra đến xe, nhìn thấy Đồng Hiểu nằm thở hổn hển trên ghế phụ, anh vội vàng mở khóa, kéo cửa xe ra
Cửa xe mở ra, Đồng Hiểu lập tức chạy ra ngoài, nôn thốc nôn tháo
Nôn xong cô ngồi phịch dưới đất, sắc mặt tái nhợt
Nhìn thấy có như vậy, anh chỉ cảm thấy ngực mình co rút đau đớn, rất tự trách rất ân hận
Anh đi đến muốn đỡ cô lên nhưng có gạt phắt tay anh ra, nước mắt giàn giụa, “Thẩm Thần Bằng, tôi nhếch nhác như vậy, anh hài lòng rồi chứ?”
Anh kinh ngạc nhìn cô, đây không phải là thứ anh muốn
“Anh và bạn gái trước của anh quay lại với nhau, tôi không nói một lời, không chút oán hận lùi bước, chẳng lẽ còn chưa đủ sao?” “Đồng Hiểu, ý anh không phải như vậy.” “Tôi biết trước kia tôi rất hèn mạt, gọi đến thì đến đuổi đi thì đi, cho dù biết chỉ là thế thân cho bạn gái trước của anh, tôi vẫn ở lại bên cạnh anh
Tôi đã biết sai rồi, tôi không nên hy vọng xa vời có một ngày kể thay thế sẽ có thể có được tình yêu thật sự.” “Đồng Hiểu.”
Anh rất muốn giải thích, nhưng không biết nên nói từ đâu.