Bên cạnh là phòng VIP sang trọng, cũng chật kín người, Thẩm Thần Bằng ngồi ở trung tâm, bên cạnh anh là Cố Thu
Tất cả mọi người nhìn thấy cô, đều có chút kinh ngạc, thậm chí là sợ hãi
Hiệu trưởng xã giao quen rồi, nói một đống lời khách sáo.
Mà người ở đây chẳng ai hiền lành cả, có một khuôn mặt xa lạ nói, “Hiệu trưởng, cô uống một ly là được rồi, nhưng cô giáo xinh đẹp bên cạnh này phải mời từng người một, nếu không thật không có thành ý”
“Đúng thế, nên như vậy
Cô Đồng, cô mời mọi người đi.” Đồng Hiểu khẽ thở dài trong lòng, muốn sớm kết thúc nên chúc từng người một
Rất nhiều khuôn mặt quen thuộc đều không dám gây3khó dễ cho cô, ai cũng nơm nớp lo sợ cụng ly với Đồng Hiểu, vội vàng ngồi xuống, bởi vì sắc mặt người nào đó đã khó coi rồi
Đồng Hiểu mời đến người đàn ông xa lạ đưa ra chủ ý vừa rồi, người đàn ông kia đứng lên, háo sắc nhìn Đồng Hiểu, bắt chuyện, “Có phải cô giáo ở Anh Đốn đều đẹp như cổ Đồng không? Không biết cô có thể để lại cách liên lạc, sau này có cơ hội trao đổi chút không?” Đồng Hiểu nhanh chóng dọc ra một dãy số, người đàn ông ghi lại
Lúc cụng ly, người đàn ông cố ý sờ tay Đồng Hiểu một cái, giống như đang ám chỉ
Đồng Hiểu rút tay ra, cau chặt mày lại
Thẩm Thần0Bằng lạnh lùng nhìn bọn họ, con ngươi sâu thẳm dần dần u ám, vô hình khiến người ta cảm thấy áp lực
Người hiểu tình hình thấy Thẩm Thần Bằng đen mặt lại, rối rít lau mồ hôi cho cái người họ Sở mới tiến vào giới của bọn họ.
Cuối cùng Đồng Hiểu đi đến bên cạnh Thẩm Thần Bằng và Cố Thu, giơ ly rượu trong tay lên, bình tĩnh nói: “Tôi mời hai người một ly, cảm ơn bữa ăn tối nay.”
Thẩm Thần Bằng khoanh hai tay trước ngực, hờ hững nhìn chằm chằm cô, không nhúc nhích
Cố Thu thì đứng lên, cụng ly với Đồng Hiểu, cười nói: “Tôi cũng mời cô, chúc cô ăn tối vui vẻ.”
Mời xong, hiệu trưởng lại nói mấy lời dễ nghe,5dẫn Đồng Hiểu rời khỏi phòng VIP
Sở thiếu lấy điện thoại ra bấm số của Đồng Hiểu, kết quả là số không tồn tại, hắn nổi giận, “Con nhỏ láo xược này, lại dám chơi ông đây, cho ông đây một số không tồn tại.” Cả phòng yên tĩnh, không có ai dám phụ họa với hắn, đều yên lặng thắp một nén hương trong lòng cho hắn
“Bỏ đi, lần sau để ông đây gặp được, ông đây sẽ không khách sáo với cô ta.” Hẳn ném điện thoại sang bên cạnh, rót cho mình ly rượu, đứng lên mời Thẩm Thần Bằng.
“Anh Thẩm, tôi mời anh một ly, sau này mong anh chiểu cổ nhiều hơn.”
Thẩm Thần Bằng đứng lên, chậm rãi đi tới trước mặt hắn, mấp máy4đôi môi mỏng, lạnh lùng, “Giơ cái tay kia ra.”
Người kia không hiểu, nhưng cũng ngoan ngoãn đưa tay ra, đắc ý nói: “Cái tay này vừa mới sờ con nhỏ láo xược kia, mấy người không biết đâu, tay cô ta vừa mềm vừa mịn, cảm giác thật tốt.” Chỉ nghe “rắc rắc” hai tiếng, sau đó chính là một tiếng hét chói tai, Thẩm Thần Bằng bẻ gãy ba ngón tay, cổ tay hắn.
Người kia đau đớn ngã ngồi dưới đất, gào khóc
Tất cả mọi người đều bị dọa không dám thở mạnh, ngay cả Cố Thu cũng không dám cất lời
Thẩm Thần Bằng cầm ba chai rượu trắng còn chưa mở trên bàn lên, để dưới đất, trước mặt người kia
“Uống hết ba chai rượu này, không9thừa một giọt, rồi tự đến bệnh viện.” Lạnh lùng nói xong, Thẩm Thần Bằng quay người đi ra khỏi phòng VIP
Cố Thu cũng chạy theo ra ngoài
Người đàn ông đó đau đến nỗi nước mắt giàn giụa
Cốc Phong mở rượu giúp hắn, đồng tình nói: “Uống đi.” “Uống cái gì mà uống, mau đưa tôi đến bệnh viện đi, tay tôi sắp phế rồi.” Cốc Phong thở dài, “Anh tưởng là anh không uống hết ba chai rượu này thì có thể đi ra khỏi câu lạc bộ sao? Anh trêu ai không trêu, lại dám trêu người phụ nữ của anh Thẩm.”
Người kia uất ức nói, “Tôi làm sao biết cô ta là người phụ nữ của anh Thẩm, không phải bên cạnh anh Thẩm còn có một người sao?” Cốc Phong lười giải thích với hắn, “Anh còn muốn giữ cái tay này thì mau chóng uống rượu đi.”
“Uống vào tôi còn mạng?”
“Vậy cũng hết cách rồi, ai bảo anh không có mắt nhìn, chẳng lẽ anh không nhìn ra, lúc anh bảo Đồng Hiểu mời từng người, sắc mặt anh Thẩm thay đổi hẳn à?”
“Tôi chỉ mải nhìn người đẹp.” Mọi người lắc đầu.
Thẩm Thần Bằng bước rất dài, Cố Thu chạy mới có thể đuổi kịp anh
Vào thang máy, cô mím môi, khẽ hỏi: “Tại sao đột nhiên anh lại nổi giận như vậy?” Đến bây giờ, mặt Thẩm Thần Bằng vẫn đen sì
“Bởi vì vừa nãy người kia bảo Đồng Hiểu uống mấy ly, cho nên anh tức giận à?” Thang máy “động” một tiếng đến nơi, Thẩm Thần Bằng khẽ nói: “Ở bên ngoài đời, anh lái xe qua đây.” Thẩm Thần Bằng lái xe đưa cô về nhà, dọc đường đi, hai người đều không nói gì
Xe dừng ở dưới chân chung cư của Cố Thu, anh nhẹ nhàng hôn lên trán cô
Nhìn thì thân mật, nhưng cô cảm thấy đây giống một loại hình thức hơn.
“Lên cùng em đi.” Cô mời.
Thẩm Thần Bằng vuốt tóc cô, “Ngoan, đã muộn lắm rồi, em đi lên nghỉ ngơi đi.” Cố Thu ngồi im, không xuống xe, hình như đang giận dỗi
Anh ôm cô, nhẹ giọng dỗ, “Đừng làm loạn nữa, mau đi lên đi, sáng mai anh có một cuộc họp rất quan trọng.” Cố Thu đẩy anh ra, cúi đầu, khẽ nói: “Thẩm Thần Bằng, đừng kiếm cớ vụng về như vậy nữa
Trong lòng anh không bỏ được cô ấy, đưa em về nhà rồi, có lẽ anh sẽ lái xe về câu lạc bộ chờ cô ấy nhỉ?” Thẩm Thần Bằng day trán, càng thêm phiền não
“Nếu như anh đã không còn yêu em nữa, xin anh hãy nói rõ với em, như vậy em không cần ngây ngốc tưởng là chúng ta vẫn có thể trở lại như trước.” Cố Thu nói xong, mở cửa xe chạy xuống
Thẩm Thần Bằng nhìn cô vừa chạy vừa lau nước mắt thì rên rỉ một tiếng, anh cũng xuống xe, đuổi theo cô.
Anh cầm lấy cổ tay cô, Cố Thu giận dỗi hất ra, Thẩm Thần Bằng lại cầm chặt lấy, mặc cô giãy giụa thế nào cũng không hất ra được.