Tình Đắng



""/ “Không cần, nhà em ở gần đây thôi, em tự đi bộ về được.” Đồng Hiểu cảm thấy hơi mất mát rời đi, cô cầm điện thoại lên muốn gọi cho chú Hách, nhưng lại không biết phải nói như thế nào

Nếu như không thể thuyết phục Hách Triết trở về thăm cô chú thì điều đó thật tàn nhẫn với hai người già này.

Hách Triết đi vào câu lạc bộ, báo tên của Thẩm Thần Bằng, người phục vụ liền dẫn anh ta đến phòng chỉ định.

Thẩm Thần Bằng ngồi trên ghế sofa, ngón trỏ liên tục gõ lên bàn trà, ánh mắt anh vừa thâm thúy vừa hơi mê man.

“Anh Thẩm, Hách tổng của tập đoàn Thịnh Huy đến ạ.” Hai người vào chỗ ngồi,3phòng bếp đã chuẩn bị sẵn một bàn đầy những món ngon

“Ở Mỹ rất khó để ăn được những món ăn chuẩn Trung Quốc như thế này.” Hách Triết nói, anh ta cũng không khách sáo mà thỏa thích thưởng thức

“Sau này Hách tổng ở lại Trung Quốc một thời gian dài, có thể thường xuyên đến đây ăn”

Hách Triết mỉm cười, “Vậy tôi phải cảm ơn tổng Thẩm tổng trước.” “Hách tổng có quan hệ như thế nào với cổ Đồng Hiểu vậy?” Hách Triết dừng lại, lập tức hỏi lại

“Tổng Thẩm tổng biết Đồng Hiểu ư?” Thẩm Thần Bằng khẽ gật đầu

“Sáu năm trước tôi bị tai nạn xe, khi tỉnh lại thì bị mất tất cả ký ức

Cô ấy nói cô ấy là mối0tình đầu của tôi, chúng tôi lớn lên bên nhau từ nhỏ, là thanh mai trúc mã.” Dưới gầm bàn, hai tay Thẩm Thần Bằng siết chặt lại, trong lòng bàn tay túa đầy mồ hôi.

“Anh tin cô ta à?” Hách Triết cười gật đầu, “Cô ấy thật đáng yêu, nói câu nào cũng đều có lý, tôi tin tưởng cô ấy.”

“Nghe nói Hách tổng đã đính hôn.”

“Đúng vậy, đầu năm sau chúng tôi cưới, vợ chưa cưới của tôi đang ở Mỹ.”

“Hách tổng muốn tìm lại ký ức ở đây à?”

Hách Triết nhìn anh một cái, bên ngoài đồn rằng Thẩm Thần Bằng là một người rất lạnh lùng, hôm nay gặp lại cảm thấy thật ngoài sức tưởng tượng của anh ta

“Nói thật, đoạn ký5ức kia đã không còn quan trọng đối với tôi nữa

Nhưng nếu có thể tìm về cũng không sao, cô gái kia nói ba mẹ tôi vẫn còn, nếu như đó là thật thì tôi có nghĩa vụ phải phụng dưỡng họ.”

“Có khả năng Hách tổng không hiểu rõ lắm về cái người tên Đồng Hiểu này.” Thẩm Thần Bằng nói nghiêm túc, “Cô ta là một cô gái rất ham hư vinh, thích bám vào người có địa vị, có quyền thế, bởi vậy anh không nhất thiết phải để ý đến những lời cô ta nói

Chưa biết chừng cô ta đã sớm điều tra rõ mọi chuyện của anh, làm thế này là vì muốn tiếp cận anh đấy

Tôi chính là người bị hại đây,4tôi đã từng bị cô ta lợi dụng.”

Hai hàng lông mày của Hách Triết nhíu lại, anh ta nói với vẻ rất ngạc nhiên

“Thật à? Anh không nói đúng là tôi không nhìn ra đấy, nhìn qua trông cô ấy khá dễ thương, đơn thuần mà.” “Tục ngữ nói nhìn người không thể xem vẻ bề ngoài, anh cũng đừng nên bước vào cái bẫy của cô ta.” “Xin cảm ơn Thẩm tổng đã nhắc nhở, tôi sẽ chú ý.” Đồng Hiểu nằm ở trên giường, lật qua lật lại mãi vẫn không ngủ được, chắc có lẽ vì cô quá hưng phấn

Vì có một người cô cho là đã không còn trên cõi đời này nữa, thì ra anh ấy vẫn còn sống.

Những năm qua, cô9có thể hiểu được lý do chú Hách và cô Tống hận cô

Thật ra không ai biết rằng cô cũng hận chính mình

Không ai biết cô đã tự trách mình thế nào, đã từng có một thời gian rất dài cô không thể gượng dậy được.

Khi đó, nếu như không có Chung Hân Văn ở bên cạnh thì có lẽ trên thế giới này đã không có cô nữa rồi.

Lúc Hách Triết xảy ra chuyện, xác cũng không tìm thấy

Đồng Hiểu đã không ăn không uống như muốn cứ như vậy chấm dứt cuộc đời mình

Sau đó, Chung Hân Văn đã cho cô một cái tát mạnh để đánh thức cô, “Đồng Hiểu, nếu như cậu còn muốn chết thì tớ quyết sẽ không cần cậu nữa đâu

Nhưng xin cậu trước khi chết hãy suy nghĩ cho thật kĩ, cậu chết rồi thì ai sẽ thay thế Hách Triết chăm sóc ba mẹ của anh ấy đây!”

Đồng Hiểu vén chăn lên, xuống giường, cô nhìn ánh trăng sáng tỏ ở bên ngoài, tất cả mọi chuyện xảy ra hôm nay cứ như là mơ vậy.

Cô ôm máy tính đến phòng khách, lên mạng tìm kiếm tên của Hách Triết, cô muốn xác định xem đây có phải là một giấc mộng hay không

Tiếng chuông cửa đột ngột vang lên, cô đặt máy tính ở trên bàn trà, đi ra mở cửa

Bóng dáng cao lớn của Thẩm Thần Bằng đứng ở ngoài cửa, một tay anh đang chống ở trên khung cửa

Đồng Hiểu lập tức sầm mặt

Cô muốn đóng cửa lại, nhưng Thẩm Thần Bằng chẳng cần tốn nhiều sức đã đẩy được cô ra và đi thẳng vào trong nhà

Anh thản nhiên ngồi xuống ghế sofa cứ như là ở nhà mình

Liếc nhìn màn hình máy vi tính thấy trên đó đang hiển thị thông tin của một người đàn ông, mặt anh lập tức đen lại

“Thẩm Thần Bằng, mời anh ra ngoài cho.”

Thẩm Thần Bằng nheo mắt nhìn cô, rồi lạnh lùng nói: “CEO của tập đoàn Thịnh Huy - Ken, anh ta đã có vợ chưa cưới rồi, vợ chưa cưới của anh ta chính là con gái duy nhất của chủ tịch tập đoàn Thịnh Huy - Thịnh Khải Minh, nghe nói hai người họ yêu nhau sáu năm, tình cảm rất ổn định.”

Khóe miệng Đồng Hiểu giật một cái, “Thẩm Thần Bằng, anh bị điên đấy à?” Anh đứng dậy nắm lấy cằm của cô, “Đồng Hiểu, người ta chẳng nhớ ra em là ai nữa, mà em còn quấn chặt lấy à? Em cho rằng ngoài Thẩm Thần Bằng tôi ra thì còn ai rảnh như thế, còn ai có thể coi trọng em hả? Con gái của Thịnh Khải Minh tốt nghiệp thạc sĩ của đại học Harvard, là bạn học cùng lớp với Ken

Người ta có gia thế, có sắc đẹp, trình độ, khí chất, em còn muốn tranh đàn ông với người ta à?”

Đồng Hiểu đẩy mạnh anh ra, “Thẩm Thần Bằng, anh cút đi! Đừng có đến chỗ tôi nổi điên nữa!” “Sao hả? Bị anh nói trắng ra nên thẹn quá hóa giận? Đồng Hiểu, nếu em còn chút liêm sỉ thì đừng quấn lấy người ta nữa, người ta xem thường cho đấy.” Đồng Hiểu đá mạnh vào bắp chân Thẩm Thần Bằng một cái, cú đá này cô gần như dùng hết sức lực, “Thẩm Thần Bằng, anh cút đi cho tôi!” Anh đau đến mức khom người xuống.

Đồng Hiểu đẩy anh ra khỏi nhà cô, sau đó đóng sầm cửa lại

Thẩm Thần Bằng bị nhốt ở ngoài cửa, tức giận nghiến răng

Đồng Hiểu cũng không tốt hơn bao nhiêu, cô cũng tức giận tới mức thở dốc

Sáng sớm hôm sau Đồng Hiểu nhận được điện thoại của giám đốc Trần, thẳng thắn nói cho cô biết cô không cần đền đến công ty nữa, tiền lương mấy ngày nay sẽ được gửi trực tiếp vào tài khoản của cô

“Giám đốc Trần, xin hãy cho tôi một cơ hội, tôi sẽ không đem tình cảm riêng tư vào trong công việc nữa đâu ạ.” Giám đốc Trần ở đầu bên kia thở dài, “Tiểu Đồng, không phải tôi không muốn cho cô đi làm, mà sáng sớm hôm nay bên thư ký đã gọi điện cho tôi, nói ý là tổng giám đốc không muốn nhìn thấy cô ở công ty nữa.”

Tim Đồng Hiểu đập chậm lại, “Không thể nào, anh ấy không phải là người như thế.”

“Tiểu Đồng, thật xin lỗi, bên trên có lệnh, tôi chỉ có thể chấp hành

Cô có năng lực làm việc thì muốn đi đến công ty nào chẳng được, nếu không để tôi viết cho cô một bức thư giới thiệu nhé” “Không cần đâu, cảm ơn anh, giám đốc Trần.” Cúp điện thoại, Đồng Hiểu cảm thấy trong lòng mình vô cùng khó chịu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui