Tình Đắng

Cô và Thường Tử Phi thật sự có thể mặc kệ sự phản đối của gia đình, dũng cảm tiến về trước không?

Liệu Mạc Trọng Huy có buông tha cho họ không đây? Quá nhiều rào cản trước mặt, cô thấy hơi sợ, không dám tiến về phía trước. Điện thoại bất thình lình reo lên, là Thường Tử Phi gọi đến. Môi cô nhếch lên, sau2đó ấn vào nút nghe. “Ngủ chưa?” Giọng nói sâu lắng và ngọt ngào ở đầu dây bên kia vang lên. An Noãn không vui nói, “Em ngủ rồi anh còn gọi điện thoại cho em.” Nghe thấy giọng nói có chút nũng nịu của cô, tâm trạng Thường Tử Phi vui trở lại, cười nói, “Anh muốn nghe tiếng của em.”

An Noãn im lặng.

“An Noãn, em8đừng áp lực, anh sẽ cho em đủ thời gian để em xem xét cân nhắc kĩ chuyện này, anh sẽ luôn đợi đến ngày anh được thông qua đánh giá.”

Sau khi nói xong, Thường Tử Phi không quên nhắc nhở An Noãn, “An Noãn, đừng quên ngày mai đến bệnh viện bốc hai liều thuốc bắc cho anh, hôm nay không được uống, dạ dày lại6khó chịu rồi.”

“Thật hay giả thế? Khó chịu lắm sao?” Thường Tử Phi cười ra tiếng, “Haha, đùa em thôi, xem em căng thẳng kìa, còn nói em không yêu anh.”


An Noãn giận đến nỗi dập điện thoại luôn.

Nhưng ngay sau đó, điện thoại lại hiện lên một tin nhắn với bốn chữ ngắn gọn, “Em yêu ngủ ngon.”

***

An Noãn là người rất nghiêm túc, đã hứa3sẽ đi bốc thuốc bắc cho Thường Tử Phi thì cô luôn nhớ trong lòng, mới sáng sớm đã đến bệnh viện bốc thuốc về, đợi Thường Tử Phi đến lấy.

Buổi trưa La Hiểu Yến đến ăn cơm với cô, nghe thấy An Noãn và Thường Tử Phi nói chuyện điện thoại, liền châm biếm, “Noãn Noãn, chắc không phải là em lại yêu đương rồi đấy5chứ? Nhìn cái mặt hồng hào tươi rói của em kìa. Nói đi, là người đàn ông nào?”

An Noãn xí một cái, nói, “Đừng đùa nữa, là bạn bè bình thường thôi, anh ấy nhờ em bốc vài liều thuốc cho anh ấy, lát sẽ đến lấy.” La Hiểu Yến phô trương nói, “Đừng giải thích, giải thích chính là che giấu, nói đi, người đó chị có quen không? Quen ở đâu? Không phải tiếng sét ái tình chứ?” An Noãn mặc kệ cô, lo ăn cơm trưa của mình. “Noãn Noãn, có nhìn thế nào chị cũng thấy em giống mấy cô học sinh đang trong thời kì yêu đương, kiểu trông thì tâm sự trùng trùng nhưng lại cứ tủm tỉm suốt ấy.”

An Noãn vẫn mặc kệ, La Hiểu Yến cảm thấy vô vị, cuối cùng cũng kết thúc đề tài này. Hàng ngày, La Hiểu Yến đều đến ăn trưa với cô xong rồi rời khỏi, về nhà còn phải ngủ bù, tối nào cũng phải đi làm. Thật ra cô cũng khá biết ơn Mạc Trọng Huy khiến cô có phúc ăn. Trưa nào người của Mạc Trọng Huy cũng mang đồ ăn trưa qua đó, vừa dinh dưỡng vừa ngon. Ban đầu An Noãn còn có chút nghi ngờ, chắc bây giờ đã quen rồi. Điều lo sợ duy nhất của cô là ngày nào đó sự việc bị bại lộ, An Noãn có trách cô hay không. Sau khi La Hiểu Yến rời khỏi, An Noãn đi vào bếp sắc thuốc, Thường Tử Phi nói buổi tối anh sẽ tới lấy, An Noãn tự an ủi mình rằng dù gì cũng rảnh nên tiện tay sắc thuốc cho anh luôn.

Thường Tử Phi bận rộn cả ngày ở công ty, chỉ cần nghĩ đến việc sắp được gặp cô gái kia, trong lòng lại không thôi khấp khởi. Đời người chỉ cần có chút theo đuổi như vậy, đơn giản biết mấy. Kết thúc một ngày làm việc, đang chuẩn bị đi về thì Giang Thiên Nhu mặc kệ sự ngăn cản của thư ký mà bất thình lình xông thẳng vào phòng làm việc của anh.

Sắc mặt Thường Tử Phi chùng xuống, lạnh lùng châm biếm, “Cô Giang học được cách không chào hỏi ai mà tự tiện xông thẳng vào phòng làm việc của người khác như thế từ bao giờ vậy?” Giang Thiên Nhu trưng ra vẻ mặt tổn thương, tủi thân nói, “Tử Phi, em là vợ chưa cưới của anh, lẽ nào cả phòng làm việc em cũng không vào được sao?” Thường Tử Phi nghiêm túc nói, “Giang Thiên Nhu, tôi chưa từng nói sẽ cưới cô, đừng mang suy nghĩ của cô và mẹ tôi áp đặt lên tôi.” “Tử Phi, anh đừng như vậy, em biết anh trách em nhiều lời trước mặt dì, sau này em không nói nữa, được không? Anh đừng giận em nữa.” Cô ta tiến về phía vòng tay của Thường Tử Phi, Thường Tử Phi đẩy tay cô ta ra. Giang Thiến Nhu đứng không vững, suýt nữa ngã xuống đất. Cô ta nổi giận, không màng đến hình tượng nữa mà gắt lên, “Thường Tử Phi, anh đừng có quá quắt, tôi đã cầu xin anh đủ kiểu rồi, anh còn muốn gì nữa? Mẹ anh không thích An Noãn, đây không phải là do tôi, là vì dì tham danh lợi, thích địa vị của nhà họ Giang tôi.” Đôi mắt Thường Tử Phi híp lại, khóe miệng giật giật, lạnh nhạt nói, “Giang Thiến Nhu, cuối cùng cái đuôi hồ ly của cô cũng lòi ra rồi.”

“Thường Tử Phi, rốt cuộc tôi có gì không bằng An Noãn hả? Kết hôn với tôi, anh có thể không cần cố gắng phấn đấu làm việc nhiều, anh tôi kém cỏi, mọi thứ của Giang gia, ông nội tôi từng nói sẽ để lại hết cho tôi. Cưới tôi về, anh có lợi thế rồi còn gì!”


Thường Tử Phi chỉnh lại cà vạt của mình, vô cảm nói: “Tôi không muốn nhặt cái lợi lộc này. Giang Thiên Nhu, hôm nay tôi trịnh trọng tuyên bố cho cô biết, tôi sẽ không cưới cô. Cả đời Thường Tử Phi tôi nếu muốn kết hôn, thì cô dâu chỉ có thể là An Noãn.”

Nhiều lúc, chúng ta thường cứ thích thề thốt trước, nhưng hiện thực lại tát cho ta một cái tát thật mạnh, dạy chúng ta trưởng thành.

***

Sau khi Thường Tử Phi rời khỏi công ty là đến chỗ An Noãn ngay, đến nơi thì đã thấy cô gái kia đã ngóng ngoài cửa. Trong lòng dâng lên cảm giác ấm áp, anh xuống xe ôm cô vào lòng.

“Ngốc ạ, có phải đang đợi anh không?” An Noãn lườm anh một cái, ra sức đẩy anh ra, nghiêm túc nói, “Thường Tử Phi, anh đừng động tay động chân với em.”

An Noãn đi vào bếp mang bát thuốc ra. Thường Tử Phi nhìn thấy liền cảm động, một hơi uống hết bát thuốc đó.


“Đi, dẫn em ra ngoài ăn cơm.” An Noãn ngồi trên ghế không động đậy, nói, “Hôm nay không muốn ra ngoài ăn, muốn ở nhà ăn gì đó thôi.” Thường Tử Phi suy nghĩ một hồi, cười nói, “Thế thì ăn gì đó luôn ở đây vậy.” An Noãn nhíu mày hỏi, “Anh cũng ăn ở đây sao? Không có thức ăn đâu.” Thường Tử Phi dứt khoát ngồi xuống ghế, mặt dày nói, “Vậy em ăn gì anh ăn cái đó.” An Noãn khẽ thở dài, bất lực nói, “Thôi vậy, em đi mua ít thức ăn, chợ cũng gần đây.” Đương nhiên Thường Tử Phi sẽ đi cùng cô. Nếu như biết lát sau sẽ xảy ra chuyện gì, chắc chắn An Noãn sẽ không yêu cầu ăn cơm tại nhà. Vì chợ gần nên hai người đi bộ qua đó, mua ít thức ăn, sau đó quay trở lại Trên đường về nhà, trời đã bắt đầu tối, tất cả đèn đường đều đã bật lên.

Tay của Thường Tử Phi nhiều lần muốn đưa qua nắm lấy tay cô nhưng lại rút lại, sợ sẽ khiến cho cô phản cảm.

An Noãn không phát hiện ra, thờ ơ nói, “Thường Tử Phi, anh nấu cơm đi.” “Được, anh nấu, em phụ trách ăn là được rồi.”

An Noãn đi một hồi đột nhiên ngừng lại, nghiêm túc hỏi, “Thường Tử Phi, anh và Giang Thiên Nhu chưa từng hôn nhau à?”

Thường Tử Phi bất đắc dĩ cười, khẳng định nói, “Anh bảo đảm, chưa từng hôn nhau.”

Lúc này, chiếc xe ở phía đằng trước nháy đèn, rồi đột nhiên tăng tốc độ chạy về hướng của hai người, An Noãn chưa kịp phản ứng xảy ra chuyện gì thì bất ngờ bị Thường Tử Phi ra sức đẩy vào bãi cỏ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận