Tình Đắng



Cô đâu có biết dáng vẻ mỗi lần phạm sai lầm của cô đều khiến anh không nhẫn tâm trách mắng cô.

Hách Triết ôm cô vào trong lòng, trầm giọng nói bên tai cô, “Bé con, cho dù chúng ta không có cách nào quay lại giai đoạn yêu nhau trước kia, chỉ làm anh của em, anh cũng nhận, nhưng xin em hãy chấp nhận lòng tốt của anh, sau này để anh chăm sóc em, được không?” Đồng Hiểu ở trong lòng anh gật đầu

“Vậy sau này ở công ty nhìn thấy anh, còn cố gắng tránh né nữa không?” Đồng Hiểu lắc đầu

“Vậy sau này trưa nào cũng đến phòng làm việc của anh ăn cơm, không có ý kiến chứ?”

Đồng Hiểu do dự

“Sao hả?”

Đồng Hiểu3gật đầu.

Anh hài lòng vuốt tóc cô, “Thật ngoan.” Mấy ngày tiếp theo, gần như cứ đến trưa là Đồng Hiểu bị phân nhiệm vụ đưa tài liệu đến phòng làm việc của tổng giám đốc

Sau khi tan làm phải lén lén lút lút chui vào trong xe anh, cùng ăn tối.

Thật ra anh phải xã giao rất nhiều, nhưng vì cô, những gì có thể từ chối anh đều từ chối

Hôm nay, Đồng Hiểu lại cầm tài liệu đến phòng làm việc của tổng giám đốc


Cô vừa đi, trong phòng làm việc đã lập tức nổ tung

“Ngày nào cũng bảo Đồng Hiểu đưa tài liệu cho boss, nhất định là có chuyện mờ ám.” “Có phải giám đốc Trần muốn sai Đồng Hiểu đi quyến rũ boss không,0dù sao cô ấy cũng đẹp, lại trẻ nữa.”

“Như vậy cũng quá độc ác rồi, boss đã có vợ chưa cưới rồi.” “Ôi dào, con gái bây giờ không biết tự trọng đâu.” Đồng Hiểu đã sớm biết scandal nhất định sẽ truyền ra, nhưng lúc cô quay lại phòng làm việc lấy điện thoại, chính tai nghe được các đồng nghiệp bàn bạc thì vẫn thấy chua xót trong lòng.

Cô không dám đi vào, quay người rời đi.

“Ai bắt nạt em?” Hách Triết thấy cô cúi đầu, vẻ mặt ủ ê.

Đồng Hiểu cúi đầu, thấp giọng nói: “Sau này em không đến phòng làm việc của anh ăn cơm nữa.”

Anh khựng lại, cười nói: “Cùng đến nhà ăn cũng thế.” Đồng Hiểu sốt ruột, “Ý em là ở5công ty chúng ta giả làm người lạ đi.”

Bầu không khí lập tức yên tĩnh.

Anh thở dài, nhẹ nhàng ấn cô ngồi xuống sofa, thấp giọng khuyên nhủ, “Không phải chúng ta đã thống nhất ý kiến rồi sao? Lời đồn nhảm đáng sợ, chẳng lẽ chúng ta phải cúi đầu à? Bé con, em dũng cảm một chút, sau này chúng ta quang minh chính đại ăn cơm cùng nhau, có được không?” Anh luôn có năng lực này, mỗi lần nghe anh khuyên, trái tim cô luôn bình tĩnh lại, vô cùng yên tâm

“Được rồi, mau ăn đi, hôm nay có món tôm em thích, nhưng không thể ăn nhiều, cẩn thận dị ứng.” Đồng Hiểu ngồi ăn cơm, anh thì ngồi ở bên cạnh không chút4kiêng dè quan sát cô, nhìn đến nỗi cô mất tự nhiên.

“Bé con, hình như hai ngày này em được anh nuôi béo hơn rồi.”

Cô trợn mắt, mỗi ngày trừ ba bữa ra, anh còn bắt cô ăn khuya, có thể không béo à?

“Tối hôm nay anh có một bữa tiệc, em đi cùng anh đi.” “Em đi không thích hợp lắm.” “Không có gì không thích hợp cả, tan làm anh gọi điện thoại cho em

Đúng rồi, anh định đón ba mẹ anh đến Bắc Kinh, đến lúc đó em có thời gian thì ở bên bọn họ nhiều hơn giúp anh.”

“Cô chú đồng ý rồi à?” Cô thuận miệng hỏi

Vẻ mặt anh phức tạp, “Bọn họ ở thành phố nhỏ đó cả đời rồi, thích sự yên9ổn ở đó, nhưng anh không thể đến Cẩm Giang phát triển, chỉ có thể đón bọn họ đến đây, hy vọng bọn họ có thể thích ứng với cuộc sống nơi này.” Sau khi tan làm, các đồng nghiệp đều đi hết rồi, Đồng Hiểu vẫn ở phòng làm việc chờ điện thoại.

Giám đốc rời đi cuối cùng, thấy Đồng Hiểu vẫn còn đang tăng ca, tới quan tâm hỏi, “Tiểu Đồng, sao còn chưa về đi, việc có thể để ngày mai làm, có cần tôi đưa cô về không?”

Đồng Hiểu cười, “Cảm ơn giám đốc, không cần đâu, tôi đi ngay đây.” Giám đốc muốn nói lại thôi, cuối cùng cũng không nói gì nữa.

Chuông điện thoại vang lên, Đồng Hiểu vừa nghe điện thoại, vừa thu dọn đồ đạc.


“Đói lắm rồi hả? Mau ra đây đi.”

Đồng Hiểu chạy ra ngoài, nhìn xung quanh một lần, không có ai, cô mới chui vào trong xe.

Hách Triết cảm thấy buồn cười, vừa cài dây an toàn cho cô vừa cốc lên trán cô một cái, “Ngày nào cũng như ăn trộm, quan hệ của chúng ta mất mặt thế à! Ngày mai anh định bảo trợ lý của anh dùng phần mềm công ty gửi tin nhắn cho tất cả nhân viên, nói cho mọi người biết em là em gái anh.”

Đồng Hiểu bị chọc cười.

“Anh Triết, hay là anh đưa em về nhà đi.”

Anh vỗ đầu cô, cười nói: “Yên tâm đi, bữa cơm hôm nay toàn là người quen, nhân vật chính em cũng quen.” Đồng Hiểu theo bản năng cau mày lại, cô có dự cảm xấu

“Không sai, chính là Thẩm Thần Bằng, Thẩm thị và Thịnh Huy hợp tác với nhau.” “Vậy em càng không nên đi, anh đưa em về nhà đi, cầu xin anh đấy.” Anh liếc có một cái, cong khóe môi lên, khẽ nói: “Có anh ở đây, em sợ cái gì? Anh ta còn dám bắt nạt em trước mặt anh à?”

Lúc nói chuyện, xe đã đến câu lạc bộ rồi

Đồng Hiểu ngồi ở vị trí ghế phụ, vẫn hơi do dự

Hách Triết đi vòng qua mở cửa xe cho cô, cười trêu, “Có cần anh bế em xuống không?”

Cô trợn mắt, đi xuống xe

Một chiếc xe thể thao quá mức quen thuộc đỗ bên cạnh xe của Hách Triết, Đồng Hiểu còn chưa kịp nghĩ nhiều, Thẩm Thần Bằng đã bước từ trên xe xuống, hai người đều sững sờ

Hách Triết khoác tay lên vai Đồng Hiểu, rất tự nhiên ôm cô

Bọn họ không chào hỏi lẫn nhau, Hách Triết cười lễ phép với Thẩm Thần Bằng, ôm Đồng Hiểu rời đi


Nhìn bóng lưng bọn họ, Thẩm Thần Bằng đứng tại chỗ rất lâu

Trong phòng VIP, cán bộ cao cấp của hai công ty đã đến đông đủ

Lúc Hách Triết ôm Đồng Hiểu vào, không ít người đều ngây người

Dù sao cũng là cán bộ cao cấp của công ty, có cơ hội thỉnh thoảng đến trụ sở chính, bọn họ đều gặp cô Thịnh rồi, không phải người này

Hách Triết không giới thiệu Đồng Hiểu quá nhiều, ôm cô ngồi xuống

Rất lâu sau Thẩm Thần Bằng mới đi vào, lúc này bữa tối mới bắt đầu

Dù sao cũng quen nhìn chuyện lớn rồi, những cán bộ cao cấp kia trải qua chút kinh ngạc ban đầu, lúc này đã cười nói tự nhiên.

Bọn họ bàn luận chủ đề Đồng Hiểu không hiểu, Hách Triết nói với cô, “Không cần nghe bọn anh nói chuyện, nhiệm vụ hôm nay của em chính là ăn, không ăn hết, anh sẽ không đưa em về nhà.”

Lời này nghe ít nhiều có chút mập mờ, tất cả mọi người đều cười.

Bên Thẩm thị có người không hiểu chuyện gì, cười nịnh bợ, “Hách tổng thật là thương bạn gái.”



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận