Tình Đắng



Cô vẫn không hiểu.

Cho đến lúc vào phòng nhân sự, các đồng nghiệp rối rít vây lấy cô.

“Đồng Hiểu, nghe nói cô và boss đang qua lại à, hôm qua có người thấy hai người ở khách sạn, có chuyện này sao?”

“Đồng Hiểu, cô thật giỏi, đưa tài liệu cũng có thể đưa thành có tình cảm, bái phục.” “Tuổi trẻ quả nhiên chính là vốn, chúng tôi không có cái số này.” Đồng Hiểu bị bọn họ oanh tạc, muốn giải thích nhưng không biết nên bắt đầu nói từ đâu

Giám đốc đi từ bên ngoài vào, thấy cảnh này, quát lớn một tiếng, “Không cần làm việc nữa à?” Tất cả mọi người đều tản ra, quay về chỗ của mình.

Lúc này tại cô mới được yên tĩnh, ngồi vào chỗ, Đường Duyệt Hinh3ở bên cạnh xích lại gần, sim, hỏi: “Đồng Hiểu, còn có người nói cô và boss ở chung, thế nào? Phương diện kia boss rất lợi hại đúng không?”

Mặt Đồng Hiểu đỏ ửng lên

“Không, chúng tôi không có gì.” Bởi vì kích động nên giọng cô hơi lớn, tất cả mọi người đều châm biếm nhìn về phía cô

“Đồng Hiểu, cái này có gì mà không dám thừa nhận chứ? Được boss thích là chuyện vinh hạnh biết bao


Boss ở Bắc Kinh, vợ chưa cưới của anh ấy ở nước Mỹ, đêm dài đằng đẵng thể nào cũng phải tìm người ở bên, nhất là còn đang tuổi nhiệt huyết, chúng tôi đều có thể hiểu được.”

Đồng Hiểu sắp khóc đến nơi, “Thật sự không phải như mọi người nghĩ đâu, tôi và anh ấy0chỉ là anh em, chúng tôi là anh em lớn lên cùng nhau.”

Đường Duyệt Hinh hừ lạnh, “Đồng Hiểu, cô hoang tưởng càng lúc càng xa rồi, boss lớn lên ở Mỹ.” “Được rồi được rồi, nếu người ta không muốn nói, chúng ta đừng ép cô ấy, tránh cho cô ấy thầm thì bên gối boss, chúng ta sẽ phải cuốn gói hết đấy.”

Lúc sắp đến trưa, giám đốc lại bảo Đồng Hiểu đi đưa tài liệu đến phòng làm việc của tổng giám đốc, lần này tất cả mọi người đều cúi đầu cười nhạo, giám đốc cũng hơi mất tự nhiên.

“Giám đốc Trần, tôi không đi, anh bảo người khác đưa đi đi.” Giám đốc Trần cười nói, “Tiểu Đồng, tổng giám đốc chỉ định bảo cô đi.” “Tôi không đi.” “Chuyện này...”5Đường Duyệt Hinh quái gở nói, “Đồng Hiểu, cô mau đi đi, boss đang đợi cô đấy

Dù sao toàn bộ công ty đều biết cô là tình nhân của boss rồi, bây giờ cô rũ bỏ quan hệ là giấu đầu lòi đuôi đấy.” “Tôi không đi!”

Đồng Hiểu đứng dậy đi ra khỏi phòng làm việc, chạy đến nhà ăn công ty một mình.

Thịnh Huy có rất nhiều nhân viên, lúc này đều tập trung ở nhà ăn, Đổng Hiểu chỉ cảm thấy đi đến đâu cũng đều có ánh mắt không thân thiện không chút kiêng dè quan sát cô, khóe miệng còn có nụ cười xem thường

Cô gọi một phần đồ ăn nhanh, ngay cả cô lấy cơm cũng cười hỏi cô, “Cháu là bạn gái của Hách tổng hả, cho cháu nhiều chút4để hối lộ.” Đồng Hiểu bế khay đồ ăn đi đến một góc, cúi thấp đầu để không nhìn những ánh mắt không thân thiện kia

Cô ăn được một nửa, nhà ăn vốn ồn ào lập tức yên tĩnh, cô ngẩng đầu nhìn qua, thấy Hách Triết và trợ lý của anh đi vào nhà ăn.

Anh cũng gọi một phần đồ ăn nhanh, rất dễ dàng tìm được cô, đi đến chỗ cô

Đồng Hiểu cau mày, “Anh cố ý à?” Anh gắp đồ ăn ngon trong đĩa cho cô, “Ăn cơm.” Đồng Hiểu đặt đũa xuống, “Em không ăn.”

Lần này, anh nhíu mày, “Bé con, em đã hứa với anh cái gì? Không được sợ!”

“Em ăn xong rồi.” Đồng Hiểu đứng dậy đi trả khay

Sắc mặt anh không tốt lắm, cũng đi đến đổ hết đồ9ăn trong khay đi

Đồng Hiểu buồn bực, “Anh chưa ăn chút nào.”


“Cùng anh ra ngoài ăn đi.”

Anh kéo tay cô, nắm rất chặt

Đồng Hiểu dùng sức giãy giụa, nhưng sức lực chênh lệch quá lớn

Anh dắt cô ra khỏi nhà ăn, vừa ra khỏi nhà ăn đã ôm vai cô, như sợ cô chạy trốn.

“Nhất định phải như vậy sao? Scandal đã bay đầy trời rồi, bây giờ còn không giữ khoảng cách với em, rốt cuộc anh muốn làm gì?” Anh cũng tức giận, lớn tiếng hơn, “Chẳng lẽ có scandal là ở công ty chúng ta phải giả vờ như người xa lạ à? Ở công ty cả ngày, cũng chỉ có lúc ăn là anh có thể nhìn thấy em, chút quyền lợi này cũng muốn tước đoạt hay sao? Nếu như sợ lời đồn nhảm, vậy em rời khỏi công ty đi.”

“Được!”

Cô nghiêm túc nói một chữ khiến anh tức giận chỉ muốn đánh người

Đồng Hiểu trở lại phòng làm việc là bắt đầu thu dọn đồ đạc, nếu như ở công ty sẽ mang đến cho anh phiền phức rất lớn, vậy cô không cần việc làm thêm này nữa

Ngay trước mặt Đồng Hiểu, bọn họ cũng có thể nói ra lời kinh khủng như vậy, vậy thì ở sau lưng sẽ nói anh thế nào.

Qua một tháng nữa cô sẽ rời khỏi công ty, nhưng Hách Triết vẫn cần tạo ra thành tích ở đây mới có thể trở về trụ sở chính

Những người khác ăn cơm ở nhà ăn xong trở lại phòng làm việc, nhìn thấy Đồng Hiểu đang thu dọn đồ đạc


“Ồ, chuyện gì thế này, Đồng Hiểu, cô thành nhân vật làm mưa làm gió ở công ty rồi, trong nhà ăn đều đang thảo luận chuyện của cô và boss đấy.” “Thu dọn đồ đạc làm gì? Có phải làm người phụ nữ của boss rồi, không thèm làm ở đây nữa không?”

Đồng Hiểu không nói gì, càng thu dọn đồ đạc nhanh hơn.

“Đồng Hiểu, thật ra thì tôi vẫn khuyến cô ở lại, dù sao người đàn ông nào cũng không an toàn, phụ nữ vẫn phải dựa vào mình.”

Lúc này giám đốc cũng quay lại rồi, ông ta vội vàng đi qua, căng thẳng hỏi: “Tiểu Đồng, cô làm gì thế?” Đồng Hiểu cười, “Giám đốc Trần, khoảng thời gian này cảm ơn sự chiếu cổ của anh.” “Không phải còn một tháng nữa mới khai giảng sao? Sao bây giờ cô đã đi?” “Giám đốc Trần, cảm ơn anh.”

Đồng Hiểu ôm thùng giấy lớn, mặc dù khoảng thời gian này bọn họ đều có cái nhìn phiến diện về cô, không quá thân thiết, nhưng Đồng Hiểu vẫn rất khách sáo cúi chào bọn họ, “Cảm ơn các anh chị đã chiểu cổ, Đồng Hiểu sẽ luôn ghi nhớ trong lòng.”

“Đồng Hiểu, mọi người khẩu xà tâm Phật thôi, cô đừng vì chúng tôi nói mấy câu khó nghe mà đi, còn một tháng nữa thì làm nốt đi, dù sao tiền lương ở đây cũng rất cao.”

“Đúng vậy, đúng vậy, đừng để trong lòng, các chị chỉ đùa với cô thôi.” Cuối cùng Đồng Hiểu vẫn rời khỏi công ty

Dưới ánh mặt trời chói chang, cô ôm hộp giấy đứng ở bên ngoài, không nhìn thấy một chiếc taxi nào chạy qua cả.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận