Tình Đắng



“Đồng Hiểu, chị nói với em nhiều như vậy chỉ là muốn cầu xin sự tha thứ của em.”

Thịnh Thị Hàm đi rồi, Đồng Hiểu ngồi ở trên ghế sofa rất lâu vẫn không thể định thần lại, linh hồn của cô cứ như bị hút đi mất rồi vậy.

Cô dùng hai tay ôm chặt lấy mình, như thể làm thế này sẽ không thấy sợ hãi nữa

Thịnh Thị Hàm lên xe, Hách Triết hỏi ngay: “Em đã nói gì với Đồng Hiểu?”

Thịnh Thị Hàm bỗng nhiên ôm lấy anh, “Em đã nói là sẽ xin lỗi em ấy mà

Đồng Hiểu là cô gái tốt, cuối cùng em cũng đã hiểu vì sao năm đó anh lại yêu em ấy đến như vậy, em ấy đáng để yêu

Nhưng mà Ken à, hiện tại xin anh hãy yêu em.” Anh nhẹ nhàng vỗ sau lưng Thịnh Thị Hàm, khẽ nói: “Ngồi3xuống đi, anh còn lái xe.”

Xe đến căn hộ cao cấp của anh, lúc vào thang máy lên tầng, Thịnh Thị Hàm không nhịn được nữa mà nói: “Căn hộ Đồng Hiểu ở cũ quá, chúng ta đổi cho em ấy sang một căn hộ tốt hơn nhé.” “Cô ấy không cần đâu.” “Vì sao ạ?” “Đến khi nào em hiểu rõ cô ấy thì sẽ hiểu thôi.”

Về đến nhà, gần như là vừa vào cửa, Thịnh Thị Hàm đã nhào về phía Hách Triết, ôm cổ, hôn anh say đắm khiến anh trở tay không kịp.

“Ken, em yêu anh, rất yêu, rất rất yêu anh!”.

Bị ép phải đáp lại, hai người càng hôn càng kịch liệt, tay Thịnh Thị Hàm đã thuần thục cởi nút áo sơ mi của Hách Triết

Nhưng khi bàn tay của cô chạm đến làn da nóng hổi của anh, Hách Triết lại đột nhiên0ngừng lại, lùi về sau hai bước.


“Ken!” Ánh mắt Thịnh Thị Hàm lộ ra sự tổn thương

Hách Triết day huyệt Thái dương, vỗ nhẹ lên đầu cô, “Em đi tắm rồi nghỉ ngơi đi.”

“Vậy còn anh?”

“Anh đến công ty một lát, còn có một số việc muốn làm.” Cô cắn môi, ngăn cản, “Có phải anh đi tìm Đồng Hiểu không?”

Hách Triết không trả lời, chỉ nhẹ nhàng đẩy cô ra và rời khỏi nhà

Xe bất tri bất giác chạy đến khu nhà của Đồng Hiểu, có một số việc không muốn thừa nhận, nhưng hành động luôn chứng minh tất cả

Hách Triết chờ ở dưới nhà Đồng Hiểu một lúc lâu, cuối cùng không nhịn được nữa, mở cửa xuống xe

Lúc Hách Triết gõ cửa, Đồng Hiểu đang ngồi ngẩn người trên sofa, cô giật mình tỉnh lại và tiếng chuông cửa.

Cô đi tới, hỏi: “Ai vậy?”

“Anh, Triết.”

Đồng Hiểu5chỉnh lại cảm xúc, mở cửa, cười và nói: “Anh Triết, có chuyện gì sao?” Cô còn chưa nói hết câu, anh đã tiến lên ôm chầm lấy cô, ôm rất chặt.

“Anh Triết, anh sao thế?”

Anh cúi người, áp má và má cổ, nỉ non bên tai cô, “Bé con, anh không quên được từng giây từng phút chúng ta cùng lớn lên bên nhau, chỉ cần anh nhắm mắt lại là trong đầu lại đầy hình ảnh của em

Ngay cả lúc hôn cô ấy, trước mắt anh cũng hiện ra gương mặt em.”

Có chất lỏng lạnh buốt rơi xuống bờ vai cô.

“Bé con à, anh đưa em rời khỏi Bắc Kinh nhé? Chúng ta về Cẩm Giang, bắt đầu lại từ đầu cuộc sống của chúng ta

Anh có thể dựa vào năng lực của mình để cho em một cuộc sống hạnh phúc, nhất định anh sẽ khiến em4hạnh phúc.”

Đồng Hiểu đẩy anh ra “Vậy vợ chưa cưới của anh phải làm sao bây giờ?” Hách Triết nhìn thẳng vào mắt cô, “Em có thể đừng nghĩ đến người khác, chỉ nghĩ đến em và anh thôi được không?”

“Không thể, chúng ta không thể ích kỉ như vậy được

Sáu năm qua, chúng ta đã trải qua rất nhiều chuyện, chúng ta không thể coi nó không tồn tại được

Mọi chuyện giữa hai chúng ta đã là quá khứ, ngay cả khi quay lại với nhau, chúng ta cũng không thể tìm thấy ngày xưa tốt đẹp được nữa

Anh Triết, trải qua nhiều chuyện như vậy, em hi vọng anh có thể biết cách quý trọng người trước mắt, người ở bên cạnh mình


Sở dĩ chị Thịnh giấu giếm anh, không muốn anh hồi phục lại trí nhớ cũng là vì muốn tốt cho anh thôi.”

Hách Triết ôm lấy9mặt cô, giọng nghiêm túc, “Vì sao lúc nào em cũng chỉ biết suy nghĩ cho người khác thế, lúc nào em mới có thể tính toán một chút vì chính mình hả? Anh mặc kệ sáu năm qua Thịnh Thị Hàm đã bỏ ra những gì, không yêu chính là không yêu, cảm giác của anh với cô ấy không phải là tình yêu, em hiểu không?”

Đồng Hiểu gầm lên, “Sáu năm qua hai người cùng ở bên nhau, giờ anh nói đây không phải là tình yêu? Thế đến lúc chúng ta ở bên nhau rồi, anh sẽ lại nói với em thì ra tình cảm với em chỉ là tình thân thôi, chị Thịnh mới là tình yêu đích thực của anh

Em chịu đủ rồi, em không muốn tiếp tục để cho các người chơi đùa như thế này nữa, có thể để em yên tĩnh được không?” Đồng Hiểu hít sâu một hơi, “Ra ngoài, em không muốn nhìn thấy anh nữa!”

Cô đẩy anh ra ngoài cửa, rồi đóng sầm cửa lại.

Không phải ai cũng có đủ can đảm để đối mặt với tổn thương hết lần này đến lần khác.

Người bên ngoài gõ cửa, “Đồng Hiểu, cho dù em không cần anh thì anh vẫn sẽ chia tay với Thịnh Thi Hàm

Trước khi nhớ ra em, anh không hiểu cái gì là tình yêu, cứ nghĩ rằng chỉ cần ở cùng lâu ngày thì chính là tình yêu

Nhưng giờ đã nhớ lại tất cả, anh không thể nào giả vờ như đó là tình yêu được nữa.” Đồng Hiểu từ từ trượt người xuống đất dọc theo khung cửa, cô ôm lấy mình, khóc thút thít.

Đêm đó, cô ngồi ở bên trong nhà, anh đứng ở người cửa, cả hai cách nhau một cánh cửa, nhưng lại là khoảng cảnh mà họ vĩnh viễn không vượt qua được.

***

Biệt thự nhà họ Thẩm, từ lúc Cổ Thu dọn đi, người nhà họ Thẩm đều đã hiểu rõ tâm ý của Thẩm Thần Bằng

Nhưng có muốn giúp anh cũng không biết phải ra tay từ đầu

Tiết Ngọc Lan gọi rất nhiều cuộc điện thoại cho Đồng Hiểu, nhưng lần nào cô cũng lấy lý do phải đi dạy

Sau đó bà gọi vào cuối tuần, Đồng Hiểu vẫn lấy cớ như thế, làm bà phải rầu rĩ


Cả nhà đem hi vọng gửi gắm vào Chung Hân Văn, nói hết lời nhưng Chung Hân Vân lại không muốn phối hợp

“Nếu như mọi người biết Đồng Hiểu đã bị tổn thương như thế nào thì nhất định mọi người sẽ không hi vọng bọn họ về với nhau đâu ạ.”

Tiết Ngọc Lan lấy lòng, “Hân Văn à, chuyện trước kia coi như sang trang đi, cháu nhìn Thẩm Thần Bằng ngày nào cũng thẫn thờ ngơ ngẩn thể kia, cháu cứ coi như là làm việc tốt giúp nó một lần đi mà.” “Cháu giúp thế nào ạ? Cháu không giúp được.” Ba vị phu nhân của nhà họ Thẩm nhao nhao lên cho ý tưởng

Dưới sự thay phiên nhau oanh tạc của ba bà, Chung Hân Văn nổi giận nói to, “Được rồi, cháu đồng ý là được chứ gì? Mọi người nói thế nào cháu sẽ làm thế đó.”

“Chúng ta không cần cháu làm gì nhiều cả, chỉ hi vọng cháu có thể thường xuyên gọi Đồng Hiểu đến đây chơi, để con bé và Thẩm Thần Bằng có thời gian gặp nhau.”

Trưa hôm đó, Đồng Hiểu đang ở nhà quét dọn vệ sinh thì bỗng nhận được điện thoại của Chung Hân Văn

Chung Hân Văn ở đầu bên kia khóc thút thít: “Hiểu Hiểu, tớ ở nhà họ Thẩm phải chịu uất ức, Thẩm Thần Phong là cái đồ súc sinh, anh ta bắt nạt tớ!”

Đồng Hiểu cau mày, “Sao cơ? Cậu nói từ từ, nói rõ ra xem nào.” “Thẩm Thần Phong ở bên ngoài vui vẻ với con đàn bà khác

Đàn ông chẳng có người nào tốt cả, vợ ở nhà chịu khổ cực giúp anh ta sinh con, anh ta lại không chịu nổi cô đơn mà chạy ra ngoài tìm đàn bà.” “Không thể nào!” Đầu dây bên kia hình như chuyển thành người khác, “Hiểu Hiểu à, bác là mẹ chồng của Hân Văn

Cháu đừng nghe Hân văn nói, từ sau khi nó mang thai đến giờ đặc biệt mẫn cảm

Thần Phong vừa có tiệc xã giao là con bé đã nói nó ở bên ngoài lêu lổng, các bác khuyên con bé thế nào cũng vô dụng

Giờ cảm xúc của con bé đang rất kích động, cháu có thể đến khuyên nhủ con bé được không?”



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận