Đồng Hiểu cười lạnh, thản nhiên nói: “Bác gái, không cần đâu ạ, cháu đã không sao rồi, cứ để mọi chuyện qua đi ạ.” Đồng Hiểu biết rằng đối với Chung Hân Nhiên, không có nỗi đau da thịt nào sánh bằng hai tờ giấy đăng ký kết hôn đỏ tươi này, giờ khắc này, có lẽ hai tờ giấy đó đang lăng trì cô ta
Bà Chung nắm lấy tay Đồng Hiểu, “Hiểu Hiểu, cảm ơn cháu, cháu thật là một cô gái vừa khéo hiểu lòng người, lại khoan dung độ lượng, bác gái xin cảm ơn cháu.”
Thẩm Thần Bằng đẩy bà Chung ra, anh ôm Đồng Hiểu và nói: “Bà xã, chúng ta đi.”
Anh đưa Đồng Hiểu lên tầng, tâm trạng tốt đẹp ban đầu đã bị họ phá hủy hoàn toàn
Lên tầng rồi, cuối cùng3hai tai cũng đã được yên tĩnh
Bà Chung thấy sự tình đã được giải quyết nên cũng không ở lại lâu mà đưa Chung Hân Nhiên đi về
Xe vừa lăn bánh, Chung Hân Nhiên đã ôm lấy mẹ cô ta mà khóc ầm lên
“Mẹ, cuối cùng thì con đã làm sai điều gì, vì sao anh ấy lại muốn kết hôn cùng Đồng Hiểu? Rốt cuộc con kém cô ta ở chỗ nào?” Bà Chung cũng chảy cả nước mắt, “Ngoan, để mẹ kiểm tra vết thương trên lưng con nào.” Vừa rồi vì để cho người nhà họ Thẩm thấy được sự chân thành của bà ta nên bà ta đã quất khá mạnh, có trời mới biết quất vào người con gái, nhưng lại đau trong lòng bà ta
“Người làm chuyện lớn phải biết nhẫn nhịn
Kết hôn1cũng chưa chắc hai đứa nó sẽ luôn luôn tốt đẹp
Con phải nhịn cho mẹ, chờ thời điểm thích hợp lại xuất kích.”
“Mẹ, con còn có hi vọng sao?”
Bà Chung dùng hai tay nâng mặt con gái mình lên, “Cho dù không có hi vọng thì cũng quyết không để cho bọn nó được sống tốt
Đồng Hiểu vì tức giận con nên mới kết hôn với Thẩm Thần Bằng, nó cho rằng cửa nhà họ Thẩm dễ vào như vậy à mà muốn vào thì vào, muốn ra thì ra, sau này sẽ có lúc nó phải chịu khổ thôi.” Tối hôm đó, Thẩm Thần Bằng chính thức tuyên bố anh và Đồng Hiểu đã đăng ký kết hôn.
Tên này hưng phấn quá, lôi kéo Đồng Hiểu đi kính rượu mọi người, anh nói nghiêm trang: “Mọi người trong3nhà, những người mà con yêu quý nhất, hôm nay con đã đăng ký kết hôn cùng vợ con, con hi vọng sẽ nhận được lời chúc phúc của mọi người
Mặt khác, cũng mời mọi người hoan nghênh thành viên mới của nhà họ Thẩm chúng ta.”
Đồng Hiểu mang thai à?” An Noãn giật mình, thầm nghĩ sao nhanh thể
Thẩm Thần Bằng lườm nguýt An Noãn, “Ý của anh là mọi người nhiệt liệt hoan nghênh vợ anh, mợ chủ của nhà họ Thẩm”
An Noãn vì một tiếng, “Trong lòng của mọi người vẫn luôn coi Đồng Hiểu là người nhà mà
Em còn tưởng mình lại sắp phải làm cô nữa chứ, đúng là mừng hụt mà.” Thẩm Thần Bằng cười gian, “Yên tâm đi, sẽ không để cho mọi người chờ quá lâu đâu
Chẳng mấy chốc sẽ có3công chúa nhỏ ra đời thôi.”
An Noãn thầm cảm khái, “Lại là một tên đàn ông thèm con gái đến phát điên.” Chung Hân Văn đã đi kiểm tra và biết được đứa bé trong bụng cô là con trai, Thẩm Thần Phong lại còn không muốn tin tưởng, nói là phải đợi sinh ra mới biết được
Đồng Hiểu bị mọi người nói mà hơi thẹn thùng, nép vào trong ngực Thẩm Thần Bằng, cô có một cảm giác thật khó nói.
“Bà xã, nhanh đi kính ông nội một ly, lấy lì xì của ông nội đi.” Đồng Hiểu đi đến trước mặt ông cụ Thẩm, ông cụ đã lớn tuổi, hôm nay dường như cụ rất vui mừng vỗ lên tay Đồng Hiểu và đưa cho cô một cái lì xì đỏ rất to.
“Bà xã, lại kính mẹ9anh một ly nữa, ba anh không có ở nhà, ông ấy không có diễm phúc được uống rượu mời của con dâu rồi.” Thẩm Thần Bằng dẫn Đồng Hiểu đến trước mặt Tiết Ngọc Lan, Tiết Ngọc Lan kích động đến mức chảy cả nước mắt
Bà đem chiếc vòng ngọc đã chuẩn bị từ lúc trước ra đeo vào cổ tay Đồng Hiểu, rồi cầm chặt tay Đồng Hiểu và Thẩm Thần Bằng
Bà nghẹn ngào nói với Đồng Hiểu: “Con gái, mẹ đã chờ đợi ngày này rất nhiều năm rồi, mẹ lớn tuổi rồi nên chẳng có tâm nguyện gì cả, giờ mẹ chỉ hi vọng Thận Bằng kết hôn sinh con, để cho mẹ được nhìn thấy cháu nội trước khi bước vào quan tài, được như thế thì đời này coi như sống không uổng.” “Mẹ! Mẹ nói cái gì đó!” Thẩm Thần Bằng phàn nàn.
Tiết Ngọc Lan vẫn nói với Đồng Hiểu: “Hiểu Hiểu, Bằng Bằng nhà chúng ta đã bị đưa ra nước ngoài từ nhỏ, có thể nói nó chính là vật hi sinh cho con đường chính trị của ba nó
Chúng ta đã không dành nhiều thời gian để giáo dục nó, để nó trở thành một người xấu tính thích gì làm nấy
Mẹ hi vọng về sau con sẽ chăm sóc nhiều cho nó, hai đứa sống thật hạnh phúc nhé.”
Thẩm Thần Bằng rên lên, “Mẹ, con của mẹ kém cỏi như mẹ nói vậy à?” Đồng Hiểu ôm lấy Tiết Ngọc Lan, “Mẹ, mẹ yên tâm đi ạ, chúng con sẽ sống tốt.” Khoảnh khắc này, không chỉ có Tiết Ngọc Lan yên tâm, mà đến cả Thẩm Thần Bằng cũng thấy trong lòng ấm áp
Vốn bữa tối rất vui vẻ lại trở nên hơi thương cảm.
Sau bữa tối, Thẩm Thần Bằng muốn đưa Đồng Hiểu về căn hộ của anh, nhưng Tiết Ngọc Lan không vui, bà khuyên rất lâu: “Con trai, hai đứa cứ ở nhà đi, nhiều người thì càng vui chứ sao.”
Thẩm Thần Bằng cười nói: “Mẹ, mẹ yên tâm đi, sau này con sẽ thường xuyên đưa vợ con về nhà ăn chực
Nhưng xin mẹ thông cảm cho chúng con đang trong thời kì tân hôn, để cho chúng con được sống trong thế giới riêng mấy ngày được không?” An Noãn trêu, “Bác, bác mà muốn ôm cháu trai thì phải để cho hai anh chị ấy có thể giới riêng đi ạ.” Thẩm Thần Bằng đưa Đồng Hiểu về căn hộ của anh, “Sau này đây sẽ là nhà của chúng ta.”
Trong lòng Đồng Hiểu vẫn còn chút vướng mắc, cô chỉ vào chiếc giường lớn màu trắng và hỏi: “Cái giường này không có ai ngủ qua rồi đấy chứ?”
Thẩm Thần Bằng hơi áy náy, ôm chặt lấy cô từ phía sau, thì thầm bên tai cô, “Không có, anh xin cam đoan với em là chỉ có hai chúng ta từng ngủ
Nếu như em cảm thấy trong lòng không thoải mái thì chúng ta đổi sang chỗ khác, anh vẫn còn mấy căn hộ đã chuẩn bị xong, chúng ta biến nó thành nhà tân hôn nhé.” “Không cần phiền toái như vậy, cứ ở đây đi.”
Ôm thân thể mềm mại của cô vào trong ngực đã khiến anh sớm phân tâm, nào còn lòng dạ đi suy nghĩ tâm tư của cô, anh bắt đầu hôn từ vành tai xuống, vùi đầu vào hõm cổ cô
Đồng Hiểu bị ngứa nên nhíu mày, “Thẩm Thần Bằng, anh quên đã đồng ý với em cái gì rồi à?”
Anh cười gian, “Anh đồng ý với em cái gì cơ, anh chỉ biết bây giờ chúng ta đã là vợ chồng hợp pháp.” “Thẩm Thần Bằng, anh hèn hạ!”
“Không hèn hạ làm sao có thịt ăn được?”
Anh nói rồi bế ngang cố lên, nhẹ nhàng đặt lên chiếc giường lớn, rồi nhào tới như sói đói
“Thẩm Thần Bằng, anh đừng như vậy, em sẽ tức giận đấy!”
Anh làm sao còn quan tâm được đến chuyện cô có tức giận hay không, anh nghĩ thầm cô muốn tức giận thì cứ tức giận đi, chờ một lát nữa anh dỗ dành là lại tốt thôi
Đồng Hiểu trầm mặt xuống, “Thẩm Thần Bằng, anh mà còn như vậy thì ngày mai em sẽ ly hôn với anh.”