Đồng Hiểu đứng ở bên ngoài nhìn vào, cô hiệu phó đang cho chúng chơi trò chơi, chúng chơi đến quên cả trời đất
Thẩm Thần Bằng thấy Đồng Hiểu đi ra khỏi cổng trường thì vội chạy tới đón hộp giấy trong tay cô, anh cười và bảo: “Cuối cùng em cũng không cần đi làm nữa rồi.” Đồng Hiểu lườm anh, “Em không đi làm mà sao trông anh vui vẻ vậy?” “Không đi làm càng tốt, anh sẽ không cần phải lo lắng em ở bên ngoài bị người ta bắt nạt
Yên tâm đi, sau này ông xã sẽ nuôi em, anh sẽ cố gắng làm việc để em được sống tốt.”
Đồng Hiểu mím môi, rốt cuộc thì trong lòng vẫn cảm thấy xúc động
“Em chỉ tạm thời không đi làm thôi, chờ em nghỉ ngơi đủ rồi3sẽ ra ngoài tìm việc làm.”
Thẩm Thần Bằng nhìn cô, anh cười, “Anh và Thần Phong cũng đang định rủ Huy xây dựng một trường học, cấp từ nhà trẻ lên cấp trung học phổ thông
Em thử nghĩ mà xem, ba nhà chúng ta, sau này mỗi nhà hai đứa đã là sáu đứa trẻ rồi, tất cả chúng ta đều không muốn đưa chúng ra nước ngoài học, vậy thì giáo dục chúng là vấn đề lớn rồi.”
Khóe miệng Đồng Hiểu giật một cái, cô bước về phía trước hai bước, không thèm để ý đến anh
“Em chạy nhanh như vậy làm gì! Anh nói nghiêm túc đấy, anh và Thần Phong đang lên kế hoạch rồi.” Đồng Hiểu dừng bước chân, cô quay người về phía anh mà gắt nhẹ, “Anh Thần Phong và anh Mạc Trọng Huy1đều có con, hai người họ lên kế hoạch thì không nói làm gì, nhưng anh làm gì có con, nhiệt tình quá để làm gì hả?” “Không phải là anh chuẩn bị trước đấy à? Chỉ cần em gật đầu thì chẳng bao lâu nữa là có thể có con rồi.”
“Em không sinh con.”
Đồng Hiểu nói rồi chui vào trong xe.
Thẩm Thần Bằng nhét thùng giấy vào chỗ ngồi phía sau, trong lòng vô cùng buồn phiền.
Ngồi vào ghế lái, anh tự giễu mình, “Anh kết hôn mà mất mặt quá, nửa tháng rồi vẫn còn ngủ riêng, nếu để cho đám bạn của anh mà biết thì chúng cười cho thối mũi, mà cho người nhà anh biết thì họ phải cuống lên ấy.” Nói xong anh gõ lên đầu có một cái, “Thể em định lúc nào3ngủ cùng phòng với anh, định làm anh chết vì nhịn à?”
Đồng Hiểu giả chết dựa đầu vào cửa sổ xe
Anh khẽ thở dài rồi cho nổ máy ô tô
“Mẹ gọi chúng ta về nhà ăn cơm, em không có ý kiến là anh lái thẳng về nhà họ Thẩm đấy.” Từ lúc kết hôn đến nay bọn họ rất ít khi về nhà họ Thẩm ăn cơm, bình thường đều là Đồng Hiểu tự làm cơm ở nhà, Thẩm Thần Bằng rất thích cảm giác tan tầm về nhà có cô đã làm cơm sẵn chờ anh.
Vì không muốn ảnh hưởng đến thế giới hai người của bọn họ nên Tiết Ngọc Lan cũng không thường gọi điện thoại đến, hôm nay là vì có chuyện quan trọng cần phải bàn bạc
Đến nhà họ Thẩm, Đồng Hiểu đi tìm3Chung Hân Văn chơi
Chỉ nửa tháng không gặp mà cô có cảm giác bụng của cô ấy lại to hơn rất nhiều
Chung Hân Văn ôm chặt lấy Đồng Hiểu tố khổ, “Đồng Hiểu, cuối cùng cậu cũng chịu về, cậu không có ở đây tớ cũng sắp buồn đến phát bệnh mất! Thằng nhóc này hư lắm, toàn làm khổ tớ thôi, tớ khuyên cậu cứ chơi mấy năm đi đã, đừng có sinh con vội, giờ tớ hối hận muốn chết đây này!”
Thẩm Thần Bằng ở bên cạnh tái mặt, liên tục nháy mắt với Chung Hân Văn.
Chung Hân Văn không thèm để ý đến anh, “Anh trợn mắt với tôi làm gì? Tôi nói thật đấy, sinh con chẳng ảnh hưởng gì tới đàn ông các anh, phụ nữ chúng tôi ở nhà khổ sở sinh con, đàn9ông các anh còn ở bên ngoài ăn chơi đàng điếm, quá con mẹ nó không công bằng!” “Chúng ta đi, đừng để ý tới cô ấy.” Thẩm Thần Bằng ôm Đồng Hiểu rời đi, anh thì thầm nói bên tai cô như ăn trộm, “Con bé này không có ý gì tốt, sợ con chúng ta sinh ra đáng yêu hơn nhà hai đứa nó, chiếm mất sự yêu thương của con chúng nó đấy.” Đồng Hiểu cười, “Anh đừng có mà lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử
Em vào bếp giúp mẹ.” Đồng Hiểu còn chưa kịp bước đi đã bị Thẩm Thần Bằng kéo lại, “Đừng đừng, ba người phụ nữ tài giỏi nhất nhà họ Thẩm chúng ta đều đang ở trong phòng bếp, em đừng đi tham gia vào làm gì, theo anh trở về phòng đi.”
“Lúc này trở về phòng để làm gì?” Đồng Hiểu phàn nàn chẳng có bất cứ tác dụng nào, Thẩm Thần Bằng nửa ôm nửa kéo lôi cô lên tầng
Vừa vào phòng anh đã dùng chân đá cửa
“Thẩm Thần Bằng, anh đừng quậy nữa, chúng ta đi xuống đi.” Cô ôn tồn thuyết phục mà vẫn vô dụng, Thẩm Thần Bằng kéo cô lên giường, “Ngủ cùng anh một lát, đêm qua anh bị mất ngủ cả đêm.” Anh đè cô xuống giường nhưng chẳng hề làm gì, chỉ nhắm mắt lại đi ngủ
“Thẩm Thần Bằng!” Cô khẽ gọi tên anh
Nhưng cái tên này vừa ngả lưng lên giường đã ngủ mất rồi.
Đồng Hiểu thử nhúc nhích thì anh ôm cổ chặt hơn, cái đùi nặng đè lên hông cô.
Cô khẽ thở dài, vì không muốn đánh thức anh, cô đành nằm im không nhúc nhích và nhìn chằm chằm vào gương mặt đẹp đẽ trước mắt mình
Cô đưa tay nhẹ nhàng sờ lên gương mặt của anh, gương mặt này đã mê hoặc biết bao nhiêu phụ nữ, có bao nhiêu người đã từng vì anh mà tan nát cõi lòng rồi
Cô lại sờ lên môi của anh, mọi người thường nói người môi mỏng khá bạc tình, đúng là thể thật à? Sau đó Đồng Hiểu cũng ngủ thiếp đi.
Thẩm Thần Bằng tỉnh dậy trước, thấy bàn tay nhỏ nhắn của cô nàng này đang đặt trên mặt mình, hai người đang ôm nhau bằng tư thế cực kì thân mật và mập mờ
Anh nở nụ cười, biết là đã rất muộn rồi nhưng không đành lòng gọi cô tỉnh dậy
Anh ôm chặt cô vào trong ngực mình, siết thật chặt.
Đồng Hiểu tỉnh lại sau giấc ngủ, thấy ngoài trời đã tối, cô gấp đến mức nổi giận quát lên, Thẩm Thần Bằng, anh đã tỉnh sao không gọi em dậy hả?” Anh sờ lên bàn tay vẫn còn đặt trên gương mặt mình, cười vô cùng âm hiểm, “Em thừa dịp anh ngủ mà sàm sỡ anh đấy à?”
Đồng Hiểu tức đến mức mặt đỏ rần, “Thẩm Thần Bằng, anh đừng đánh trống lảng, đang ở nhà họ Thẩm đấy, thời gian ăn cơm tối đã qua lâu rồi, người trong nhà sẽ nghĩ như thế nào về chúng ta chứ?”
Anh cố ý xuyên tạc ý tứ của cô, “Chúng ta là vợ chồng, cho dù chúng ta có làm cái gì trong phòng thì cũng đều là hợp lý, hợp pháp
Tất cả mọi người đều là người từng trải, họ hiểu mà.” “Anh!” Đồng Hiểu tức đến mức không còn lời nào để nói, cô vội vàng xuống giường
Thẩm Thần Bằng cũng không hề vội vã, anh nắm tay cô cùng đi xuống nhà
cả nhà họ Thẩm đang ngồi vui vẻ trong phòng khách xem TV.
Đồng Hiểu liếc nhìn Thẩm Diệc Minh đang ngồi ở giữa sofa, cô thì thầm vào tai Thẩm Thần Bằng
“Ba anh cũng về rồi, sao anh không nói cho em biết?”
“Anh làm sao biết hôm nay ông ấy sẽ về chứ, ông ấy đầu có nói lịch trình làm việc cho anh biết đâu.” Hai người xuống tầng, Đồng Hiểu lúng túng chào hỏi từng người lớn một
“Bác gái, con trai con dâu bác xuống rồi này, ăn cơm đi thôi, cháu đói đến dẹt cả bụng rồi.” Tiết Ngọc Lan cười rất vui vẻ, “Được rồi, đi ăn cơm thôi
Hiểu Hiểu, nhanh vào phòng ăn ngồi đi, mẹ nấu canh bổ cho con đấy.” Nhà họ Thẩm khá nhiều người, mỗi lần ăn cơm ở nhà họ Thẩm, Đồng Hiểu đều cảm thấy rất ấm áp
Tiết Ngọc Lan múc cho Đồng Hiểu một bát canh bổ, bà cười nói: “Hiểu Hiểu, phải bồi bổ thân thể cho tốt vào nhé, sớm sinh thêm cho nhà họ Thẩm ta một cháu trai mập mạp nữa.”