Tình Đắng



""/ Sau này con và Thần Bằng có con, mẹ có thể giúp các con trống đứa trẻ.”

Đồng Hiểu cười nhẹ, kéo lại cánh tay của bà ta, “Mẹ, tạm thời chúng con sẽ không sinh con.” “Con nói gì vậy, kết hôn rồi thì đương nhiên phải sinh con, con còn trẻ, mà Thần Bằng hình như cũng không còn ít tuổi nữa, bên nhà nó có thể từ từ được à? Gả vào nhà người ta là như thế đấy, cái gì cũng phải nghe theo bọn họ, bọn họ bảo con sinh con thì con nhất định phải sinh.” Đồng Hiểu thầm thở dài, nhìn thấy Thẩm Thần Bằng đang chầm chậm lái xe tới, rồi dừng ở trước mặt bọn họ.

“Mẹ, lên xe đi.” Thẩm Thần3Bằng đã xuống xe, mở cửa ghế sau ra

Chu Vũ Vi và Đồng Ngạn Thiên cùng ngồi vào trong

Anh lại mở cửa xe chỗ ngồi cạnh ghế lái, Đồng Hiểu đang muốn ngồi vào thì bị anh ôm lấy mặt hôn một cái, anh cười hỏi: “Mọi chuyện thuận lợi không?” Đồng Hiểu khẽ gật đầu

Anh thấy cảm xúc của cô không tốt lắm nên lại hỏi: “Có phải do anh không có thời gian đi cùng nên em giận không?”

“Không phải, chúng ta đi nhanh lên, đừng để người nhà anh phải chờ.”

Đồng Hiểu chui vào trong xe.

Thẩm Thần Bằng giúp cô đóng cửa xe, trong lòng hơi bực bội

Từ ngày anh nói với cô những lời kia, hình như đã đẩy cô cách xa anh hơn, vì1những ngày gần đây cô có biểu hiện thờ ơ.

Chung Hân Nhiên đứng trong trung tâm thương mại nhìn thấy cảnh này, trái tim cô ta như đang nhỏ máu.

Đồng Hiểu đã đưa ba mẹ đến, xem ra sắp có chuyện vui rồi

Vốn tất cả những thứ này đều phải thuộc về cô ta, chỉ vì cô ta làm sai một chuyện mà nhà họ Thẩm chẳng đả động gì đến hôn sự của cô ta với Thẩm Thần Bằng nữa

Trước đó cô ta đã thả tin tức ra trong giới, lúc này cô dâu của Thẩm Thần Bằng lại thay đổi thành người khác, cô ta lập tức trở thành trò cười, thậm chí bây giờ cô ta còn không dám xuất đầu lộ diện vì sợ bị3người ta chế giễu.

Cô ta phải sống như thế này thì dựa vào cái gì mà Đồng Hiểu có thể sống thoải mái như vậy chứ? Cô ta không hiểu vì sao ông trời luôn cố tình quan tâm đến một số người, Đồng Hiểu có tài đức gì mà có thể bước được vào cửa nhà họ Thấm? Càng nghĩ cô ta càng cảm thấy tức giận, thậm chí còn muốn đồng quy vu tận, thứ mà cô ta không có được thì Đồng Hiểu cũng đừng mơ!

Đến câu lạc bộ Noãn, Chu Vũ Vi và Đồng Ngạn Thiên cùng sợ hãi thán phục cách bài trí xa hoa ở bên trong

Đây là lần đầu tiên họ đến một nơi cao cấp như vậy

Chu Vũ Vi khều tay3Đồng Hiểu, hỏi: “Đồng Hiểu, lát nữa ăn cơm ba mẹ cần phải chú ý những gì? Làm thế nào mới không thất lễ?”

Đồng Hiểu đang muốn nói thì Thẩm Thần Bằng đã khoác một tay lên vai Chu Vũ Vi, “Mẹ, mẹ cứ yên tâm đi, đều là người một nhà cả, không cần khẩn trương, ba mẹ con rất dễ gần.” Chu Vũ Vi cố gắng để cho mình bình tĩnh lại, nhưng vừa đến phòng, trong nháy mắt nhìn thấy Thẩm Diệc Minh, bà ta gần như sắp ngất đi, hô hấp dồn dập.

Tiết Ngọc Lan đi tới nắm tay bọn họ, “Ông thông gia, bà thông gia, xin chào hai người.” “Xin..

xin chào.” Vì quá khẩn trương mà Chu Vũ Vi bị nói lắp.

Tiết Ngọc9Lan cười, vỗ nhẹ tay của bà ta, “Bà thông gia không cần khẩn trương như vậy, chúng ta đều là người một nhà cả

Cảm ơn hai người đã sinh ra và nuôi dưỡng Đồng Hiểu, cô bé vừa đơn thuần lại hiền lành lương thiện, không riêng có con trai chúng tôi, mà cả nhà chúng tôi cũng đều thích con bé.”

Tiết Ngọc Lan dễ gần như vậy khiến Chu Vũ Vi dần bình tĩnh lại

Vì không để Chu Vũ Vi và Đồng Ngạn Thiên thấy khẩn trương mà những người khác trong nhà họ Thẩm đều không có mặt, chỉ có Thẩm Diệc Minh và Tiết Ngọc Lan đến

Để ý đến người nhà của Đồng Hiểu nên bọn họ không gọi món ăn khác mà lựa chọn đồ ăn của Cẩm Giang, nhìn cả bàn thức ăn toàn món Cẩm Giang, Đồng Hiểu rất cảm động

“Chúng tôi không biết ông bà thông gia thích ăn cái gì nên bảo nhà bếp chuẩn bị các món của Cẩm Giang

Tôi nghe Thần Bằng nói Hiểu Hiểu rất thích các món Cẩm Giang ở đây làm, tôi nghĩ chắc là vì có hương vị của mẹ chăng?”

Chu Vũ Vị nghe mà trong lòng khó chịu

Bà ta nghĩ đến chuyện những năm qua đã đối xử với Đồng Hiểu như thế nào

Ban đầu là ghét bỏ, không muốn nuôi dưỡng cô, sau đó lại xem cô như cây rụng tiền, chỉ muốn có được tiền mà cố kiếm được, thậm chí vốn cô có thể có một tiền để tốt hơn, nhưng bà ta lại vì tiền mà đập tan con đường phía trước của cô.

“Tôi đã chuẩn bị gần xong hôn lễ của hai đứa rồi, bên ông bà thông gia có yêu cầu gì thì giờ nói ra đi, nếu có thể làm được, chúng tôi sẽ cố hết sức.”

Chu Vũ Vi vội khoát tay, “Không có, không có, chúng tôi không có yêu cầu gì cả, chỉ hi vọng hai đứa nó sống tốt thôi.” Tiết Ngọc Lan mỉm cười, “Đúng vậy, cha mẹ trên đời này đều nghĩ như vậy, chỉ hi vọng con mình có thể sống tốt

Không dối gì hai anh chị, đứa con trai này đã làm tôi rất đau lòng, may mà còn có Đồng Hiểu, sau này để cho Đồng Hiểu giữ nó đi.”

Thẩm Thần Bằng chép miệng, “Mẹ, mẹ có thể đừng nói xấu con như thế ở trước mặt ba mẹ vợ được không? Mẹ nói thế thì họ còn yên tâm giao con gái cho con được à?” “Chẳng lẽ ông bà thông gia còn không biết tính tình của con đấy chắc?” Tiết Ngọc Lan nguýt anh, tiếp tục nói: “Đứa con trai này của tôi trước kia hơi chơi bời, cũng đều tại tôi và chồng tôi không có thời gian quản lý nó

Nhưng mà nó rất thật lòng với Đồng Hiểu, chúng tôi đều nhìn thấy cả, ông bà thông gia hoàn toàn có thể yên tâm.”

Chu Vũ Vi gật đầu liên tục, “Đương nhiên đương nhiên, nhà chúng tôi rất yên tâm về Thần Bằng, cũng rất thích Thần Bằng.”

“Về chuyện sính lễ, hai người cứ yên tâm đi, chúng tôi tuyệt đối sẽ không bạc đãi hai người

Hai người nuôi Đồng Hiểu lớn như thế này cũng không dễ dàng gì, tôi biết nói đến chuyện tiền nong dễ tổn thương tình cảm, nhưng chúng tôi cũng chỉ có thể thông qua cách thức này để biểu đạt sự cảm kích của mình đối với hai người.”

Chẳng biết tại sao sau khi nghe Tiết Ngọc Lan nói thế, Chu Vũ Vi lại khóc òa lên

Những năm qua vẫn luôn dựa vào Đồng Hiểu nuôi gia đình, bà ta không có cách nào tưởng tượng được sau này Đồng Hiểu thành con nhà khác, bọn họ nên làm thế nào bây giờ.

Tiết Ngọc Lan thấy Chu Vũ Vi khóc thì ngồi xuống bên cạnh bà ta, nắm chặt tay bà ta mà than thở: “Bà thông gia, tôi có thể hiểu được tâm trạng của bà, nuôi lớn một đứa con gái không dễ dàng, giờ nó phải lập gia đình tất nhiên là thấy không nỡ

Nhớ ngày đó con gái nhà chúng tôi đi lấy chồng, bà không biết ông nhà tôi đã thương tâm đến mức nào đâu, ông ấy không ngủ được cả ngày lẫn đêm, nửa đêm tối còn nhìn thấy ông ấy vụng trộm lau nước mắt nữa đấy

Mặc dù sau đó con gái nhà chúng tôi không đi mà còn gọi con rể về ở cùng, nhưng ông nhà tôi nói, một khi con gái lấy chồng rồi thì luôn cảm thấy nó không phải là của mình nữa

Cho nên, tôi đặc biệt hiểu tâm trạng của bà

Bà yên tâm đi, sau này nhất định tôi sẽ bảo hai đứa nó thường xuyên trở về thăm ông bà.” Chu Vũ Vi lại gạt nước mắt, nói với Tiết Ngọc Lan: “Chúng tôi rất hài lòng với con rể Thần Bằng, Hiểu Hiểu nhà chúng tôi có thể tìm được một người chồng xuất sắc như vậy cũng là phúc của nó, tôi làm mẹ tất nhiên là không nỡ

Tâm nguyện hiện tại duy nhất của tôi chính là có thể được ở gần bọn nhỏ, để mỗi lần nhớ con gái là có thể nhanh chóng nhìn thấy nó.”

Sắc mặt Đồng Hiểu bỗng nhiên trắng bệch, cô nhìn về phía Chu Vũ Vi, bàn tay đặt ở dưới gầm bàn run nhẹ.

Tiết Ngọc Lan cười, nói: “Chuyện này tất nhiên là được, để Thần Bằng sắp xếp mua cho hai ông bà một căn hộ nhỏ ở Bắc Kinh, sau này hai người định cư ở Bắc Kinh, vậy là bất cứ lúc nào cũng có thể nhìn thấy con gái rồi.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui